Chẳng mấy chốc, một bát mì hành xanh đã xong.
Người hầu nâng bát mì, cung kính đưa cho người trong xe.
Rèm xe mở lên, lộ ra gương mặt tuấn tú của người đó.
Khi Liễu Nguyệt Nhi nhận ra người này, mặt nàng trắng bệch!
Người này — chính là Trấn Bắc Vương đã c.h.ế.t trận cách đây nửa năm!
“Chủ tiệm ta như , có phải nhận ra ta không?”
Người trong xe lại lên tiếng, câu không có chút nghi vấn nào, mà nghe giống như xuất phát từ chân tâm.
Liễu Nguyệt Nhi vội vàng thu hồi ánh mắt, lúng túng : “Chúng ta chỉ là những người dân ăn nhỏ, sao có thể biết quý tộc như ngài.”
“Phải không? Nhưng cái trâm gỗ đàn hương trên đầu ngươi, dường như là đồ của ta.”
13
Liễu Nguyệt Nhi là người thông minh nhất trong trại.
Khi các huynh đệ trong thôn còn đang chơi , thì nàng đã biết cách đối phó với các bậc trưởng bối.
Bức thư nàng gửi cho ta viết rằng kinh thành nguy hiểm, mau trở về.
Nhưng theo lý mà , nếu nàng thực sự cảm thấy kinh thành có nguy hiểm, hẳn nên bảo ta nhanh chóng trốn chạy mới đúng.
Chứ không phải là mau trở về.
Dù sao thì, ta trở về chỉ khiến nàng thêm rắc rối.
Ta suy nghĩ một hồi, cảm thấy bức thư có vấn đề.
Vì , ta gọi Thủ Tam đến, ra lo lắng của mình.
Thủ Tam tuy thô lỗ, cũng nhanh nhạy.
Hắn nhanh chóng nhận ra vấn đề.
“Đại đương gia, Liễu Hồ Ly kinh thành nguy hiểm, người mà chúng ta giao dịch ở kinh thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, chưa từng thù chuốc oán với ai, sao lại có nguy hiểm?”
Người mà ta giao dịch ở kinh thành?
Ta suy nghĩ kỹ lại.
Thủ Tam có lẽ đã giao tiếp với một số gia đình giàu có, chỉ là nhất thời qua lại, khó mà có mối quan hệ sâu sắc.
Còn lại, chỉ có ta.
Người mà ta đã giao tiếp, chỉ có thể là quý nhân trong công phủ Định Quốc.
Ta trong đầu tái tổ chức lại tất cả những chi tiết về quý nhân đó.
“Phu nhân của quý nhân lại trùng tên với ta, tính cách cũng tương đồng, thậm chí cách c.h.ế.t cũng giống hệt như cách mà ta ‘chết’.”
“Đúng ! Đại đương gia, phu nhân của quý nhân ngài có phải là ngài không?”
“Ta vẫn còn sống!”
Ta nổi giận, trừng mắt Thủ Tam.
Nhưng đột nhiên, trong đầu ta như có thứ gì đó lóe lên.
Phu nhân của quý nhân và ta?
Một cơn lạnh lẽo ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể ta.
14
Ta không phải chưa từng hoài nghi về thân phận của vị quý nhân.
Từ lúc người xuất hiện đến khi hai ta tâm sự với nhau, những chi tiết và sự trùng hợp giữa hai bên đã khiến ta không biết bao nhiêu lần nghi ngờ.
Nhưng một người là Trấn Bắc Vương, một người là đích tôn của Định Quốc Công, sao có thể là một người ?
Vì , ta đã tự thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác.
Giờ đây, ta buộc phải suy nghĩ lại về chuyện này.
Ta đã sai Thủ Tam nghĩ cách để tìm kiếm hình ảnh chân dung của vị đích tôn Định Quốc Công cùng mọi thông tin liên quan.
Khi Thủ Tam trở về với bức chân dung, lòng ta không khỏi hồi hộp.
"Đại đương gia, vị quý nhân này sống rất kín đáo, thông tin về người ít ỏi không tưởng. Ở kinh thành, ngay cả những người biết về nhân vật này cũng không nhiều."
Lòng ta trĩu xuống.
"Trong kinh thành có rất nhiều quý nhân, chỉ cần quăng một cái bánh bao cũng đủ c.h.ế.t một đám. Làm sao một công tử của Định Quốc Công phủ lại không ai biết đến?"
Điều này thật vô lý.
Ta không thể chờ đợi thêm nữa mà mở bức tranh ra.
Khi vào, ta thất vọng nhận ra, người trong tranh đội nón che mặt, không thấy dung mạo cụ thể.
Nhưng càng như , lòng ta càng thêm bất an.
Ta quyết định trở về Hoa Dung Trấn một lần.
Có vài chuyện, ta cần phải tự mình xác nhận.
Bạn thấy sao?