Chồng Ta Là Trấn [...] – Chương 2

Liễu Nguyệt Nhi châm chọc rằng ta bị mất trí, vì chưa từng nghe có kẻ cướp nào lại đi cứu người. Ta tức giận đáp lại: "Đây là kế hoạch sâu xa của ta! Đợi hắn tỉnh lại, ta sẽ bắt hắn phu quân áp trại!"

 

Liễu Nguyệt Nhi lạnh: "Kế hoạch? Ta thấy ngươi bị sắc đẹp mờ mắt thì có."

 

Ta không hiểu rõ ý của ta, đoán chắc là ta đang chửi ta ngu. Mà ta cũng chẳng quan tâm.

 

Cha ta thường rằng chúng ta kẻ cướp, cuộc đời này nhất định phải hưởng lạc một lần. Dù sao, sống với cái đầu luôn treo trên dây lưng, ai mà biết ngày mai sẽ ra sao? Nên ta quyết định dành niềm vui duy nhất của mình cho hắn.

 

Ta tự mình lên núi hái thuốc, giã nát rồi trộn với nước bọt đắp lên vết thương của hắn. Nhưng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đống thuốc ấy không biết đã biến đi đâu mất. Dù thế, ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đắp thuốc. Nhưng ngày nào cũng như thế, ta thật sự khô cả miệng.

 

May mà trời không phụ lòng người, sau nửa tháng, hắn kỳ diệu hồi phục.

 

Câu đầu tiên khi Tống Hành Chiêu mở mắt là: "Ngươi là ai?"

 

Ta liền ôm lấy tay hắn, mắt sáng rực: "Phu quân, ngươi chưa chết, thật tốt quá!"

 

Tống Hành Chiêu ta đầy nghi ngờ, rồi không thoải mái đẩy tay ta ra, rất nghiêm túc: "Ta biết ngươi không phải thê tử của ta. Nhưng ngươi đã cứu ta, ta nên báo đáp. Ngươi muốn gì, cứ ."

 

Ta hậm hực càu nhàu: "Thứ ta muốn thì ngươi không cho, thứ ngươi cho thì ta chưa chắc đã muốn. Nói báo đáp gì, đồ vô lại."

 

Mặc dù ta , vẫn chăm chỉ chăm sóc hắn.

 

Tống Hành Chiêu nổi tiếng khắp làng nhờ vẻ ngoài tuấn tú của mình. Không ít đến làng tìm hắn, viện cớ mang đồ ăn để thấy hắn.

 

Mỗi khi có ai mang đồ ăn đến, ta đều một bát mì hành và đặt trước mặt hắn: "Ăn cái này đi."

 

May mà Tống Hành Chiêu tuy có kén chọn, biết ai mới là người quyết định. Ta đã cho hắn ăn mì hành suốt nửa tháng, đến nỗi hắn trở nên trắng trẻo và mũm mĩm.

 

Hôm đó, hắn đột nhiên chủ tìm ta, hỏi: "Nếu phu quân của nàng, ta có ngừng ăn mì hành không?"

 

À, ta quên , chân hắn bị thương, chưa đi lại .

 

Ta gật đầu: "Đúng ."

 

Hắn do dự một lúc, rồi thở dài: "Vậy chúng ta thành thân đi."

 

Ta nghĩ lúc đó vẻ mặt của ta chắc chắn trông như khi còn nhỏ, cưỡi trên lưng một con heo rừng phi nước đại qua trại, vô cùng tự hào và rạng rỡ!

 

Sau đó, khi hắn dưỡng thương trong làng, ta cũng ở lại cùng hắn. Chúng ta sống những ngày tháng vợ chồng không chút xấu hổ.

 

Cho đến một ngày, trong làng xuất hiện những người đáng ngờ. Liễu Nguyệt Nhi rằng đó là người của quân đội Trấn Bắc Vương. Những kẻ đó thường xuyên lảng vảng ngoài nhà ta, không hề có ác ý. Không chỉ thế, mỗi khi ta thiếu thốn thứ gì, nhà ta lại đột nhiên có đúng thứ đó.

 

Hành vi đáng ngờ này khiến ta bắt đầu nghi ngờ thân phận của phu quân mình. Quan sát kỹ, phong thái và sự cao quý của hắn không giống với người bình thường.

 

Ta liền phái Liễu Nguyệt Nhi và Đồ Tam âm thầm điều tra. Và rồi phát hiện ra, phu quân nhỏ bé mà ta đã cưng chiều bấy lâu nay chính là Trấn Bắc Vương lừng danh.

 

Hắn là quan, còn ta là kẻ cướp.

 

Hắn g.i.ế.c ta, là lẽ đương nhiên.

 

Ta phải chạy trốn.

 

Tuy nhiên, khi ta vừa bước ra khỏi làng, Tống Hành Chiêu đã đeo gùi thuốc đuổi theo, : "Phu nhân định bỏ rơi ta sao?"

 

Cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng ta. Ta là kẻ cướp, không đến nỗi vô lương tâm.

 

Sau nhiều suy nghĩ, với tâm niệm rằng đã hỏng danh tiết của người ta thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, ta quyết định ở lại.

 

Và ở lại thêm hai năm nữa.

 

Dạo gần đây, ta nghe tin chiến sự ở phương Bắc bùng nổ. Nhung Địch xâm lược, triều đình không có tướng tài, kho bạc lại không đủ tiền để chống chọi với chiến tranh. Bộ Binh và Bộ Hộ đều lo bạc trắng cả đầu. Họ đang tìm một người vừa giỏi chiến đấu, vừa tiết kiệm, mà quan trọng là không sợ c.h.ế.t để thống soái.

 

Ta đoán rằng người này chắc chắn sẽ là Tống Hành Chiêu, Trấn Bắc Vương.

 

Không ngờ chỉ vài ngày sau, tin tức đến. Tống Hành Chiêu nhận lệnh Hoàng thượng, phải dẫn quân xuất chinh.

 

Nhưng hắn không muốn tiết lộ thân phận với ta, nên đã bịa ra lý do vụng về để rời đi.

 

Nhưng ta, đã sớm biết tất cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...