“Ổn cả rồi. Tất cả đã khai hết. Ban đầu còn cãi, đến khi tôi đưa ra ảnh chụp màn hình tin nhắn trên WeChat và bản ghi âm lời Tống Trì trước lúc đẩy xuống nước, bọn họ không chối nữa.”
“Ngoài Tống Trì và Lâm Tố Tố ra, chắc không ngờ còn một người nữa dính líu.
Chính là trai cũ của Lâm Tố Tố – Trương Tiểu Quân, cũng chính là cha ruột của Lâm Tiểu Hổ.”
“Lâm Tố Tố lúc đầu không nghĩ ra cách , bàn mãi với Tống Trì cũng không xong, nên quay sang tìm Trương Tiểu Quân.
Cả hai người họ nhắn tin qua lại bàn chuyện thủ tiêu , sau đó ta lại quay về thương lượng với Tống Trì.
Kết quả là cả ba người đều bị bắt. Cuộc đời họ coi như chấm hết.”
“Còn Lâm Tiểu Hổ thì sao?”
“Bố mẹ đều vào tù, thằng bé giờ là trẻ mồ côi, đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi rồi.”
Trương Tiểu Quân… Cuối cùng tôi cũng nhớ ra ta là ai.
Anh ta là thân từ nhỏ của Tống Trì, cùng lớn lên với Lâm Tố Tố.
Một lần, ba người họ uống say, Lâm Tố Tố và Trương Tiểu Quân đã ngủ với nhau, sau đó có thai — đó chính là Lâm Tiểu Hổ.
Lâm Tố Tố bắt Trương Tiểu Quân chịu trách nhiệm, ta nghèo rớt mồng tơi, đến tiền thai cũng không có.
Cô ta định tìm Tống Trì, lúc đó Tống Trì còn nghèo hơn.
Bất đắc dĩ, Lâm Tố Tố phải ra ngoài tìm đại gia.
Nhờ vào khả năng, cuối cùng ta cũng bám một ông lão Hoa kiều đến đầu tư tại Trung Quốc, rồi nhanh chóng kết hôn, theo ông ta ra nước ngoài.
Vài tháng trước, ông chồng người Hoa của Lâm Tố Tố phát hiện đứa bé không phải con ruột của mình, liền đuổi hai mẹ con ta ra khỏi nhà.
Không còn đường lui, Lâm Tố Tố mới quay về tìm Tống Trì.
Kiếp trước, sau khi cuỗm hết tài sản của Tống Trì, Lâm Tố Tố đã cùng Trương Tiểu Quân rời đi nơi khác, ba người họ sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
“Cảm ơn các , tôi muốn đến gặp Tống Trì.”
“Anh ta đang ở bệnh viện này đấy.
Lúc Tống Trì bị bắt, tôi đã cho ta biết rằng Lâm Tiểu Hổ không phải con ruột của ta, mà là con của Trương Tiểu Quân.
Anh ta phát bệnh ngay tại chỗ, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu.”
Tôi không ngờ bệnh của Tống Trì lại đến nhanh như .
Khi gặp lại, ta đang nằm trên giường bệnh, đầu lệch sang một bên, nước dãi chảy ra từ khóe miệng.
Tôi cúi xuống, ghé sát tai ta, bằng giọng đủ để chỉ mình ta nghe thấy:
“Tống Trì, bất ngờ lắm phải không? Chính tôi là người đã sửa kết quả chẩn đoán bệnh của .
Nếu phát hiện sớm, điều trị kịp thời, có lẽ đã không ra nông nỗi này.”
Nghe đến đó, đôi mắt Tống Trì trợn to.
Anh ta há miệng, cố gắng phát ra âm thanh gì đó, chỉ có tiếng “a a a” vô nghĩa.
Tôi tát một cái, không chút thương xót:
“Kêu cái gì? Vì một đứa không cùng máu mủ, tự tay nát gia đình mình, đáng không?”
Lần này, Tống Trì im bặt.
Anh ta chằm chằm tôi, hai tay run rẩy, nước mắt chảy dài từ khoé mắt.
Tôi biết, giờ thì ta đã hối hận.
Nhưng trên đời này, không có thuốc chữa cho sự hối tiếc.
Sai thì phải trả giá.
Sau đó, tôi hỏi bác sĩ điều trị chính:
“Anh ta còn chữa không?”
Bác sĩ lắc đầu:
“Tình trạng hiện tại dù có lên bàn mổ cũng chưa chắc xuống .
Tuy nhiên, nước ngoài có một loại thuốc đặc trị, không chữa khỏi hoàn toàn có thể kéo dài vài năm… chỉ là rất đắt tiền.”
Bác sĩ hỏi tôi có muốn dùng thử không, tôi lắc đầu kiên quyết — từ chối điều trị.
Vài ngày sau, Tống Trì qua đời.
Ba chồng tôi khi nghe tin con trai chết, lại thêm sự thật đứa cháu không cùng huyết thống, không chịu nổi cú sốc, đột quỵ tại chỗ, không kịp cứu.
Chưa đầy một tháng sau, mẹ chồng tôi vì quá đau buồn cũng qua đời.
Sau khi lo xong hậu sự cho ba mẹ chồng, tôi bán toàn bộ công ty.
Người lãnh đạo mới tiếp quản lập tức sa thải tất cả đám họ hàng nhà họ Tống đang việc tại đó — bảy dì tám bị đuổi sạch, về quê cắm đầu cấy lúa.
Còn tôi, đưa con trở về quê mẹ, bắt đầu cuộc sống mới.
Về nhà không lâu, tôi cũng đổi họ cho con , cho bé mang họ Trình theo tôi — từ nay, chúng tôi không còn bất cứ liên quan gì đến Tống Trì nữa.
Kiếp này, tôi đã bảo vệ con mình trọn vẹn.
[Toàn văn hoàn]
Bạn thấy sao?