Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ im lặng một thời gian.
Không ngờ, hôm sau, khi đi chợ về, tôi lại thấy Giang Niệm ngồi trong phòng khách.
Cô ta mang đôi dép tôi mua cho con , còn Phó Dư Niên thì đang gọt táo cho ta.
"A Dư, giỏi quá, gọt mà không đứt miếng nào!"
"Hừ, có gì đâu. Này, ăn từ từ thôi."
Nhìn quả táo tròn trịa sáng bóng, tôi thấy đắng ngắt trong miệng.
Ngày trước tôi thích ăn táo, ấy đã học cách gọt táo vì tôi.
Không ngờ, bây giờ lại dùng nó cho người phụ nữ khác.
Giang Niệm ngồi vui vẻ trên sofa, đôi chân trắng nõn lắc lư.
Tôi thấy ánh mắt Phó Dư Niên tối lại.
Đó là ánh mắt khao khát.
Anh ấy kéo ta lại, bế lên đặt ngồi trên đùi mình.
Trước khi hai người kề sát vào nhau, tôi mở cửa bước vào.
Thấy tôi, Giang Niệm không rời khỏi đùi ấy, chỉ nghiêng đầu tôi.
"Chà, chị đến rồi! Lại gặp nhau nhé!"
"Xin lỗi, chân em bị trật, Dư đang giúp em xem. Chị không ngại chứ?"
Cô ta vặn vẹo vài cái, khiến Phó Dư Niên khẽ rên lên một tiếng.
Nửa đời đầu tôi bảo bọc quá kỹ, đến mức giờ đây không biết phải phản ứng ra sao.
Đánh ta như một bà điên? Hay cào nát mặt gã đàn ông khốn kiếp này?
Cả hai cách đều không thông minh.
Thôi thì ly hôn. Tôi đã chung sống 20 năm, một nửa tài sản của ấy là của tôi.
Nếu ly hôn, có thể tôi sẽ có vài trăm triệu.
Sau đó tìm một chàng trẻ trung để hẹn hò?
...
Nhận ra suy nghĩ của mình đã đi quá xa, chính tôi cũng sững lại.
Không biết nên thán phục khả năng chịu đựng của bản thân, hay nên kiềm chế sự phấn khích với cuộc sống tự do phía trước.
Suy nghĩ một lúc, tôi đặt túi đồ ăn lên bàn.
Quay đầu với Phó Dư Niên:
"Chúng ta ly hôn đi."
Phó Dư Niên không đồng ý ly hôn, lý do là ta chưa phạm phải lỗi lầm nguyên tắc nào.
Anh ta còn huy họ hàng, bè đến thuyết phục tôi.
Bố mẹ chồng mà tôi đã chăm sóc suốt 20 năm rằng:
"Dư Niên đâu có ngoại về thể xác, chi bằng nhịn một chút. Đến lúc đó, bố mẹ sẽ đứng ra bảo Dư Niên chuyển 5% cổ phần công ty cho con."
Bạn bè chung của chúng tôi thì bảo:
"Cô kia chỉ nhắm vào tiền bạc, cậu mà đi thì chẳng phải để đúng ý ta sao? Phó Dư Niên ăn ngày càng phát đạt, giá trị tài sản cũng tăng lên không ngừng. Trong thế này, chỉ có kẻ ngốc mới nhường khối tài sản đó cho người khác."
Còn thân của tôi, gần đây cũng đang thủ tục ly hôn, chồng ấy cũng ngoại . Khác biệt duy nhất là chồng ấy vừa nghèo vừa xấu. Cô thở dài khuyên tôi:
"Hay là thôi đi, dù sao đàn ông biết thở thì sẽ ngoại . Ít nhất Phó Dư Niên còn có tiền."
Mọi người thấy đấy, tiền bạc dường như trở thành tấm kim bài miễn tử, có thể xóa sạch mọi tội lỗi trong hôn nhân.
Tôi không gì, vẫn tiếp tục chuẩn bị các tài liệu liên quan đến việc ly hôn.
Khi bố tôi nghe tin, ông cũng đến.
Vừa vào cửa, ông đã tát tôi một cái trời giáng.
Ông giận đến đỏ cả mặt:
"Đàn ông nào mà không phải giao lưu xã hội? Có một hai người phụ nữ thì sao?
Anh ta đối xử tốt với con suốt 20 năm, như còn chưa đủ sao?
Sao cứ phải ầm lên để dẫn đến kết cục ly hôn bi thảm?
Con giờ đã 40 tuổi rồi, ly hôn thì còn ai dám lấy nữa?"
Ông trông rất phấn khởi, có vẻ như mẹ kế đã chăm sóc ông rất tốt, đứa em trai mới sinh cũng ngoan ngoãn, nên ông chẳng mảy may bận tâm xem tôi có uất ức hay không.
Bạn thấy sao?