Sắp rời xa nhau, ta bắt đầu cuộc trò chuyện "thành thật" cuối cùng.
Anh ta , chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thực sự ở bên Trần An An.
Lúc đầu, ta chỉ thấy ta đáng thương, yếu đuối như một con búp bê sứ, lúc nào cũng cần che chở.
Cô ta ta nhớ đến tôi của ngày xưa.
Khiến ta không dứt ra .
Cô ta không giống tôi, tôi thì luôn mạnh mẽ, dứt khoát, như thể không gì có thể đánh gục.
Anh ta , khi nhận ra mình để ý đến ta quá nhiều, ta đã cố kiểm soát.
Lúc đó, ta đưa tôi đi du lịch, muốn tự nhắc nhở bản thân rằng người ta là tôi, muốn cắt đứt hoàn toàn với ta.
Nhưng đến sinh nhật của Trần An An, họ uống say, suýt chút nữa đã lên giường với nhau.
Từ ngày hôm đó, ta như nghiện ma túy, một mặt sợ tôi phát hiện, một mặt không thể cưỡng lại sức hút của ta.
Cô ta luôn dùng đôi mắt đầy mong manh, đáng thương ta, như thể ta là cả thế giới của ta, khiến ta cảm thấy mình là người không thể thiếu.
Cô ta cho ta sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có.
Không giống tôi – mạnh mẽ, độc lập, không chịu thua thiệt.
Anh ta , ta vừa muốn cắt đứt, lại vừa muốn liên lạc với ta, vừa muốn giữ tôi, vừa sợ tôi tổn thương.
Ngay cả vào ngày sinh nhật của tôi, ta cũng không hiểu tại sao mình lại chọn đứng về phía ta, như thể bị ma quỷ điều khiển, thậm chí không thấy nỗi đau của tôi.
Anh ta , ta không thực sự muốn tranh giành tài sản với tôi, chỉ là không muốn ly hôn, sợ hãi ly hôn.
Anh ta , ta vẫn tôi, không thể buông bỏ tôi.
Cuối cùng, ta hỏi tôi:
"Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm như , chẳng lẽ thực sự kết thúc sao?
Chúng ta... có thể quay lại không?"
Tôi chỉ thấy buồn .
Anh ta không thể buông bỏ tôi, mà vẫn chọn tổn thương tôi?
Tôi thẳng vào mắt ta, không chút do dự:
"Ngay khoảnh khắc rút ghế của tôi, khiến tôi mất con vì ta, giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi."
Anh ta khổ, trong mắt đầy vẻ không cam lòng:
"Em lúc nào cũng lạnh lùng như ...
Lạnh lùng đến mức như thể có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, như thể chưa từng để tâm đến ."
Tôi lạnh lùng sao?
Không, tôi chưa từng lạnh lùng.
Những đêm ở bệnh viện, tôi khóc không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là ta mải lo cho Trần An An, nên chưa từng thấy nước mắt của tôi mà thôi.
Anh ta quên mất rằng, tôi cũng từng là một mềm yếu.
Chỉ là, khi chúng tôi khởi nghiệp thất bại, khi ta bị sỉ nhục, tôi là người đứng ra bảo vệ ta.
Tôi dần trở nên mạnh mẽ, dứt khoát, vì ta.
Tôi đã từng dốc hết trái tim, như một sự hiến dâng, cho ta tất cả.
Vậy mà bây giờ, ngay cả khi ly hôn, ta vẫn muốn đổ lỗi cho tôi.
Anh ta nghĩ rằng, tất cả là do tính cách của tôi mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.
Tôi đã thua cuộc trong hơn mười năm này...
Nhưng tôi sẽ không để ta rời đi một cách bình yên.
Tôi lạnh:
"Thẩm Độ, ta giống tôi ngày trước.
Vậy có bao giờ tự hỏi, vì sao tôi lại từ một yếu đuối, trở thành con người như hôm nay?
Bởi vì, khi bị đánh vì nợ nần, tôi đã đứng ra bảo vệ .
Khi bị sỉ nhục vì thất bại trong kinh doanh, tôi đã chắn trước .
Tôi đã xem quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Vậy mà thì sao?
Ngay lúc tôi mất con, lại đứng ra che chở cho Trần An An."
Bạn thấy sao?