Tôi gửi thẳng video vào nhóm chat chung của Thẩm Độ và Trần An An.
Chẳng bao lâu, Thẩm Độ gọi điện đến, giọng điệu đầy tức giận:
"Tống Chân! Mau gỡ video xuống ngay!"
"Tôi không gỡ."
"Em muốn ép ấy vào đường chết sao?! Tống Chân, ấy không giống em! Em bây giờ có tất cả mọi thứ, dù đau lòng cũng có người vỗ về em. Còn ấy khó khăn lắm mới có ngày hôm nay! Em là muốn hủy hoại ấy, muốn hủy cả cuộc sống của chúng ta sao?!"
Thật nực , ta vẫn còn nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục sống với ta sao?
Hơn nữa, quá khứ của tôi và ta có gì khác nhau?
Cô ta khó khăn, chẳng lẽ tôi không khó khăn sao?
Bố mẹ tôi chưa bao giờ để tâm đến cảm của tôi.
Trong mắt họ, chỉ có em trai tôi mới là quan trọng nhất.
Từ nhỏ, mọi việc nhà trong nhà đều do tôi .
Mỗi lần tôi xin tiền đi học, họ đối xử với tôi như thể tôi đang đòi mạng họ.
Nhưng quay đi quay lại, họ luôn tìm tiền để mua quần áo và đồ chơi cho em trai tôi.
Mỗi lần tôi và em trai cãi nhau, người bị ăn tát đầu tiên luôn là tôi, rồi họ trách mắng tôi.
Vậy mà hôm nay, ta lại tôi có tất cả mọi thứ, còn ta thì không?
Anh ta là người rõ nhất, tôi và ta đã cùng nhau phấn đấu thế nào để có ngày hôm nay.
Vậy thì, tại sao tôi lại phải gánh chịu những đau khổ của ta?
Tôi lấy ra một đơn ly hôn, đẩy thẳng trước mặt ta.
Vừa thấy đơn ly hôn, sắc mặt Thẩm Độ lập tức thay đổi.
"Anh sẽ không ly hôn! Tống Chân, chúng ta bên nhau hơn mười năm rồi! Anh cố gắng đến bây giờ là vì em, vì gia đình này! Em chỉ vì một chuyện nhỏ mà đòi ly hôn sao?"
Tôi chỉ cảm thấy hoang đường.
Nhưng tôi biết, ta không chịu ly hôn, không phải vì còn tôi.
Mà vì suốt những năm qua, cả hai đã đầu tư quá nhiều vào cuộc hôn nhân này.
Thêm vào đó, ta và Trần An An vẫn chưa thể chính thức đến với nhau, mà cảm dành cho tôi cũng chưa hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa, suốt thời gian mẹ ta bị bệnh, chính tôi là người chăm sóc bà ấy.
Anh ta cần một người như tôi.
Tôi thẳng vào mắt ta:
"Vì tôi sao? Nên không nghe điện thoại của tôi ? Vì tôi sao? Nên ngay trong ngày sinh nhật của tôi , rút ghế khiến tôi sảy thai rồi quay sang trách móc tôi ?
Ngay cả khi tôi mất con, còn dám đứng trước cửa phòng bệnh của tôi cùng với Trần An An mà lên án tôi ?
Anh có biết, cái ngày che chở ta rời đi trước mắt tôi , tôi đã có cảm giác như thế nào không?"
Tôi hít một hơi thật sâu, ta với ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Và đừng ghê tởm tôi nữa.
Mất con đối với là chuyện nhỏ, đối với tôi không phải!
Nếu trong mắt đây chỉ là chuyện nhỏ…
Vậy thì để tôi đi tìm một người đàn ông khác 'vì ' thử xem nhé!"
—----------
Tôi trực tiếp tìm một sinh viên năm hai, dắt theo cậu ta đến thẳng công ty của Thẩm Độ.
Công ty này, vẫn còn mang tên của cả hai chúng tôi.
Khi thành lập công ty, để cho tôi cảm giác an toàn, ta thậm chí còn để chúng tôi sở hữu số cổ phần bằng nhau.
Ngày đó sâu đậm bao nhiêu, hôm nay tổn thương càng tàn nhẫn bấy nhiêu.
Khi tôi đến nơi, vừa đúng lúc Trần An An đang ở trong văn phòng của Thẩm Độ.
Anh ta đang an ủi ta:
"Chuyện này em đừng bận tâm, không phải lỗi của em. Nhân viên trong công ty đều biết em là người thế nào."
Cô ta mà vẫn chưa chịu rời đi.
Tôi đẩy cửa văn phòng, lạnh:
"Đúng là không có gì để bận tâm thật, chỉ cần mặt đủ dày, đủ trơ trẽn là thôi mà."
Trần An An vừa thấy tôi, theo phản xạ trốn ra sau lưng Thẩm Độ, vành mắt lập tức đỏ hoe.
"Chị Chân Chân, chị hiểu lầm em rồi..."
Thẩm Độ thì vội vàng che chở ta sau lưng, giọng lạnh lùng quát tôi:
"Tống Chân!"
Dù tôi đã quyết tâm ly hôn, tác vô thức đó của Thẩm Độ vẫn khiến tim tôi nhói đau.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ta chạm phải cậu sinh viên đứng sau lưng tôi.
Sắc mặt ta lập tức tối sầm, đứng bật dậy:
"Thằng nhóc này là ai? Em dẫn cậu ta đến đây có ý gì?!"
Tôi nhạt:
"Chẳng phải tôi không thấu hiểu cho sao? Đây không phải là tôi tìm một người đến thấu hiểu cho à?"
Sắc mặt Thẩm Độ đanh lại, không biết là vì giận dữ hay vì cái gì khác:
"Em nhất định phải như sao?"
Bạn thấy sao?