Bác sĩ rõ ràng rất tức giận:
"Ghế có thể tùy tiện rút sao? Trước đây còn có người vì trò này mà bị liệt suốt đời đấy! Anh là chồng ấy, chẳng lẽ không biết chuyện này nghiêm trọng thế nào sao?"
Thẩm Độ cũng không ngờ rằng, một trò của mình lại ra hậu quả nghiêm trọng như .
"Xin lỗi, không biết em mang thai… Khi đó chỉ là thấy An An không vui, muốn ấy vui hơn một chút. Em cũng biết mà, và ấy lớn lên bên nhau, chỉ là vui thôi… Anh không ngờ lại thành ra thế này."
Nhưng An An không vui thì liên quan gì đến tôi?
Cô ta dựa vào đâu mà phải lấy tôi ra trò ?
Hơn nữa, trước đây ta từng theo đuổi , mà chưa từng nhắc đến lấy một lời.
Tôi muốn mắng ta, đau đớn đến mức không thể nên lời, bị bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong lúc phẫu thuật, tôi cảm nhận dụng cụ y tế khuấy đảo trong cơ thể mình, đứa bé từng chút một biến mất sạch sẽ.
Tôi chỉ cảm thấy trái tim mình cũng như bị xé vụn từng chút một.
Tôi lại nhớ đến hình ảnh Thẩm Độ nắm chặt lấy tôi, bắt tôi xin lỗi Trần An An.
Không thể kiểm soát mà nhớ lại từng chi tiết trong suốt thời gian qua khi tôi và Thẩm Độ ở bên nhau.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, thực ra tất cả những chuyện này… từ lâu đã có dấu hiệu báo trước.
Tôi và Thẩm Độ bên nhau mười năm, kết hôn năm năm.
Khi chúng tôi ở bên nhau, cả hai gia đình đều nghèo.
Anh ấy nghèo, tôi cũng nghèo.
Nhưng ấy luôn như một sự dâng hiến, trao cho tôi tất cả những gì có thể.
Những năm trung học, chúng tôi chẳng có gì.
Nhưng ấy lặng lẽ gấp tặng tôi một nghìn ngôi sao, để tôi có thể ước một nghìn điều ước.
Khi tôi bị người khác bắt nạt, ấy liều mạng đánh nhau với họ.
Sau đó, đôi mắt đỏ hoe, ôm tôi vào lòng:
"Chân Chân, em yên tâm, sẽ không để ai bắt nạt em."
Khi người khác nhạo tôi vì đôi giày rách, ấy lao đi thêm, giữ lại chút tự tôn đáng thương cho tôi, rồi xoa đầu tôi:
"Con phải xinh đẹp một chút, em yên tâm, người khác có gì, đều sẽ cho em."
Sau này, tôi thi đại học thất bại, còn ấy lại đạt thành tích xuất sắc, phải chuyển đến một thành phố khác.
Nhưng ấy lại đối xử với tôi tốt hơn trước kia.
Vì ấy , chỉ có như tôi mới có thể cảm nhận của ấy.
Gia đình tôi không tốt, mỗi lần chịu ấm ức, dù không ra, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, ấy đều cảm nhận .
Sau đó, chẳng thiết ăn uống, chẳng thể ngủ ngon, ngồi chuyến tàu đêm hơn chục tiếng đến thành phố nơi tôi sống.
Rồi với tôi:
"Bố mẹ em thiên vị em em không sao cả, sau này có em."
Suốt những năm qua, ấy luôn đặt cảm của tôi lên hàng đầu, điện thoại lúc nào cũng mở máy 24/7 vì tôi.
Anh ấy từng :
"Yêu em như chăm hoa, muốn em trở thành đóa hoa xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất trên thế gian này."
Nhưng dường như từ ba tháng trước, khi Trần An An bước vào công ty của ấy, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Anh ấy thường xuyên thêm, xã giao, không còn bắt máy khi tôi gọi.
Dù có ở nhà, cũng chỉ mải mê điện thoại .
Có lúc khuya mới về, về đến nhà thì luôn tỏ vẻ bực bội khó chịu.
Chúng tôi sống chung một nhà, khi tôi buồn tìm đến ấy, phản ứng đầu tiên của ấy không phải là an ủi, mà là khó chịu.
Anh ấy quan tâm đến cảm của người khác hơn tôi.
Chỉ vì hôm đó Trần An An bị khách hàng khó, cảm thấy mất mặt và không vui, ta hỏi ấy:
"Em có phải rất tệ không? Hình như lúc nào em cũng mất mặt trước mọi người, không giống chị Chân Chân, lúc nào cũng đoan trang, tôn quý."
Chỉ thôi, Thẩm Độ liền muốn tôi bẽ mặt ngay trong ngày sinh nhật của mình.
Giây phút này, tôi không biết rốt cuộc là cuộc phẫu thuật tôi đau hơn, hay vết thương Thẩm Độ ra cho tôi đau hơn.
Bạn thấy sao?