4
Từ hôm đó, Phó Yến cứ trở nên là lạ.
Giờ nghĩ lại, chắc là hôm Valentine đó bị nhân đá giữa chừng, nên mới về nhà sớm như .
Vừa chịu cú sốc cảm, về tới nơi lại thấy tôi chuẩn bị đi hẹn hò với trai nhỏ,
Lòng không cân bằng, nên mới quay sang trút giận lên tôi.
Tôi đưa tay áp ngực, thở phào.
Phù, hết hồn, cứ tưởng chồng mình sắp sản cơ.
Thì ra… chỉ là thất thôi.
Tự dưng thấy yên tâm hẳn.
Bạn trai nhỏ chắc cũng nhẹ cả người, giọng điệu dần thoải mái hơn, trở lại trạng thái tự nhiên như trước.
Cậu ấy vài chuyện vặt trong ngày, còn tiện tay gửi vài tấm ảnh lúc đi tập gym.
Tôi phóng to ra, ngắm mấy thớ cơ hồng lên vì dồn máu sau khi vận .
Tâm trạng vui vẻ nhận xét: 【Nhìn… ngon đấy.】
Cậu ấy gửi lại một sticker cực kỳ đáng .
Tôi khẽ nhếch môi , ấn nút khóa màn hình, định bụng đi ngủ.
Nhưng trên màn hình đen kịt lại bất ngờ phản chiếu đôi mắt u tối của Phó Yến.
Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, không biết đã tôi từ lúc nào.
Mẹ ơi!
Tôi giật nảy người, mồ hôi lạnh túa ra.
Đúng lúc bốn mắt chạm nhau, Phó Yến khẽ bật lạnh.
“Ôn Vãn Tinh, đang nằm ngay bên cạnh em, mà em cũng không nhịn ? Em đúng là…”
“…Gì cơ?”
Phó Yến bất ngờ ngồi bật dậy, ánh mắt đầy ẩn nhẫn và oán giận.
Tôi bóng lưng giận dữ bỏ đi, mặt đầy mờ mịt.
Gãi đầu.
Tôi còn chưa kịp nổi giận vì lén xem điện thoại tôi đấy chứ.
Thế mà lại là người bực trước.
Đúng là đàn ông đang thất , thật sự rất khó chiều.
Phiền chết đi .
5
Sáng hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa.
Xuống nhà thì bất ngờ thấy Phó Yến vẫn còn ở nhà.
Không mặc mấy bộ vest tối màu như thường lệ, mà lần này… trần trụi nửa người, chỉ quấn mỗi chiếc tạp dề, quay lưng về phía tôi đang hầm canh gà trong bếp.
Tôi chằm chằm cơ lưng mượt mà, những đường cơ rắn chắc và eo thon gọn của .
Cảm bực bội tối qua tan biến không còn dấu vết.
Tôi chủ đi tới giúp:
“Phó Yến, hôm nay không đi à?”
Phó Yến chỉ khẽ “ừ” một tiếng rất nhỏ.
Cảm giác có chút u ám, tôi liếc kỹ hơn.
Quầng thâm dưới mắt đậm, viền mắt còn hơi đỏ.
Chắc lại trốn ra phòng khách khóc suốt đêm rồi.
Tôi đón lấy bát canh Phó Yến đưa cho, hỏi:
“Ngon không?”
Tôi gật đầu.
Cuối cùng, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia vui hiếm hoi trong ngày hôm nay.
Chậm rãi tháo tạp dề xuống.
“Em thích ăn gì, đều có thể nấu cho em.”
Phó Yến .
“Cho nên… đừng ra ngoài ăn mấy thứ bẩn thỉu nữa. Hoa dại sao thơm bằng hoa nhà…”
Câu cuối rất khẽ, tôi không nghe rõ, chỉ cảm thấy đầu óc mình đã bị chiếm trọn.
Phó Yến có vẻ là… ngứa người thật.
Cởi trần, uốn eo đủ tác khó, khiến tôi chả biết phải đi đâu.
Chỉ đành cắm mặt ăn cho xong, rồi vội vàng đứng dậy:
“Em ăn xong rồi!”
Phó Yến sững người:
“…Mới thế đã ăn xong rồi à?”
Vì ăn quá nhanh nên hơi đầy bụng.
Tôi lảng tránh ánh mắt , bịa đại một lý do:
“Thịt gà hơi dai, em nhai không nổi.”
Phó Yến như thể bị đả kích nặng nề, giọng lập tức cao vút lên:
“Anh… dai? Vậy thịt ngoài kia thì ngon lắm hả? Mấy thằng nhóc còn chưa mọc đủ lông kia?!”
Tôi ngạc nhiên đáp:
“Cũng tạm thôi. Em lại thích mấy đứa chưa mọc lông, ăn vào đỡ phải nhằn.”
Ai đi chợ mua gà mà không mua loại sẵn, sạch chứ?
Mặt Phó Yến tái xanh cả người như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống ghế.
Tôi thay đồ rồi xuống nhà.
Phó Yến vẫn giữ nguyên tư thế đó. Nghe thấy tiếng tôi, quay đầu lại, chậm rãi hỏi:
“Em đi đâu đấy?”
Tôi buột miệng trả lời:
“Đi chơi với trai em.”
Vừa xong đã thấy hối hận.
Rõ ràng đã tự dặn lòng là đừng nhắc chuyện này nữa, kẻo lại đâm vào chỗ đau của Phó Yến.
Tôi liếc một cái.
Quả nhiên, gương mặt đầy vẻ đau khổ, tuyệt vọng, lạc lối và uất ức.
Làm người ta mà cũng thấy khó chịu trong lòng.
6
Tôi cứ thấy lo lắng cho Phó Yến mãi.
Dù đang ngồi trong xưởng vẽ với trai nhỏ, đầu óc tôi lại vẽ ra dáng người Phó Yến khi sáng – trên toan vẽ, từng đường nét cơ bắp dần hiện lên.
Vì đam mê hội họa, tôi luôn rất khắt khe với vóc dáng người mẫu.
Lúc chọn trai nhỏ, một phần cũng vì cậu ấy có dáng vóc rất giống Phó Yến.
Phó Yến lúc nào cũng mặc sơ mi theo phong cách cấm dục, cài kín đến tận cổ.
Kín đáo đến mức hôm nay thấy cảnh “thật”, mới biết đúng là cực phẩm.
Phó Yến hôm nay, thậm chí còn đẹp hơn cả Phó Yến hôm qua.
Tiếc là… ấy đâu thể ngày nào cũng cởi trần cho tôi ngắm. Haiz.
Ngoài trời bất chợt lóe lên tia chớp, có vẻ sắp mưa.
Bạn trai nhỏ thấy tôi không còn hứng thú nữa, bèn khoác áo ngồi cạnh tôi:
“Bảo bối, sắp mưa rồi, đưa em về nhé?”
Tôi không thoải mái với việc trai đến nhà tôi và Phó Yến.
Cảm thấy không thích hợp nên từ chối ngay.
Mùa hè thời tiết thất thường, hễ mưa là muỗi kéo vào nhà.
Lái xe về nhà rồi, tôi mới phát hiện cổ bị cắn mấy nốt đỏ ửng, sưng to lúc nào không hay.
Ở cửa, ngoài ô của tôi ra còn có một cây dù ướt sũng.
Trên dù dính vài cánh hoa nhỏ, giống hệt loại mộc lan ngoài xưởng vẽ.
Nghe thấy tiếng tôi, Phó Yến chậm rãi quay đầu từ ghế sofa lại.
Vai còn dính vài giọt nước mưa, mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc xong.
Ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, rồi trượt xuống cổ, nơi mấy nốt muỗi đốt đang đỏ lên rõ rệt, hơi thở khựng lại, mắt lập tức đỏ hoe thêm lần nữa.
Y như một ông chồng bị vợ phản bội, đầy tủi thân và bi thương.
Tôi khẽ hỏi:
“Phó Yến, ra ngoài à? Mặc đồ kiểu này… đi hả?”
Phó Yến nhắm mắt lại, giọng trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Thế thì rõ rồi.
Chắc chắn là ta đến công ty tìm thư ký để nối lại xưa, kết quả bị người ta lạnh nhạt, đuổi thẳng về.
Tôi tự giác để lại chút không gian yên tĩnh cho Phó Yến, rồi vào phòng tắm rửa.
Mãi đến rất khuya, mới lặng lẽ bước vào phòng.
“Ôn Vãn Tinh.”
Hôm nay tôi mệt lạ lùng, đang nửa mê nửa tỉnh thì bỗng nghe thấy tiếng gọi tên mình.
“Ừm?”
Phó Yến không trả lời ngay.
Chỉ khẽ gọi lại tên tôi lần nữa.
Một đôi bàn tay khô ráo và ấm áp nhẹ nhàng bôi gì đó lên cổ tôi, tác mềm nhẹ khiến tôi thấy ngứa ngáy.
Tôi mở mắt mơ màng, thấy đang cầm tuýp thuốc mỡ, bôi lên mấy vết muỗi đốt sưng đỏ trên cổ tôi.
Giọng đầy kìm nén:
“…Sắp đến sinh nhật ông nội rồi, để người ta thấy thì không hay.”
Tôi gật gù cho qua Nhà họ Phó là đại gia tộc, mấy cái quy củ kỳ cục thì nhiều vô kể.
Giống như hồi cưới nhau, Phó Yến từng bảo tôi, ngoài phòng ngủ chính ra thì các phòng khác không đặt giường.
Giờ chắc quy định mới là, không mang vết muỗi đốt đi dự tiệc luôn đấy.
Bạn thấy sao?