Tôi và Phó Yến kết hôn vì lợi ích thương mại.
Sau một năm kết hôn, chúng tôi ngầm hiểu nhau, ai gì thì , không ai xen vào ai. Cuộc sống vợ chồng vẫn coi như êm ấm.
Cho đến gần đây, tôi phát hiện chồng mình có vẻ như… thất .
Nửa đêm cứ ngồi trong phòng khách chằm chằm vào điện thoại, rồi rơi nước mắt.
Tôi có chút xót xa, muốn an ủi ấy.
Kết quả, khi bước lại gần kỹ…
Anh ấy đang xem điện thoại của tôi.
1.
Chồng hợp đồng dạo này có biểu hiện rất lạ.
Cả ngày hồn vía lên mây.
Đêm đến cũng chẳng buồn về phòng ngủ, ngồi lặng lẽ trong phòng khách, vừa xem điện thoại vừa lau nước mắt.
Tôi liếc người chồng đang ngủ say bên cạnh,
Rồi quay lưng lại, đầy lo lắng nhắn tin cho trai nhỏ:
【Dạo này mình đừng liên lạc nữa thì hơn.】
Cậu trai rất biết cách dỗ dành, lúc nào cũng trả lời cực nhanh:
【Sao thế em ?】
【Anh gì khiến em buồn à?】
Tôi đáp: 【Không phải, chỉ là dạo này chồng em hơi kỳ lạ.】
Cậu ấy không hiểu: 【Thì có liên quan gì tới mình đâu, bảo bối?】
【Hai người đâu phải đã thỏa thuận là không can thiệp vào nhau sau khi kết hôn rồi mà?】
Tôi thở dài.
Bạn trai nhỏ của tôi vẫn còn ngây thơ, chưa ý thức vấn đề nghiêm trọng tới mức nào.
Tôi chia sẻ phỏng đoán của mình:
【Em nghi là nhà em sắp sản.】
【Vậy thì em không còn tiền nuôi nữa rồi.】
Cậu ấy lập tức nghiêm túc:
【Vậy thì có liên quan lớn đấy.】
2.
Với gia đình như chúng tôi, hôn nhân thương mại là chuyện quá đỗi bình thường.
Tôi vừa tốt nghiệp đại học là lập tức kết hôn với Phó Yến.
Anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi.
Lúc nào cũng điềm tĩnh, chững chạc, thủ đoạn tàn nhẫn, tầm hơn tôi nhiều lắm.
Có lẽ trong mắt ấy, tôi chỉ là một đứa nhóc chẳng đáng bận tâm.
Nên ngay đêm tân hôn, tôi hồi hộp đợi mãi,
Anh ấy chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, rồi xoay người đi ngủ.
Tôi sững người theo bóng lưng ấy.
Rồi lại cúi xuống chiếc váy ngủ hai dây cổ trễ mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh thư ký nóng bỏng, thân hình bốc lửa luôn theo sát bên cạnh .
Tôi tức giận.
Dễ thương thì sao chứ, chẳng lẽ không đáng ?
Sáng hôm sau, tôi nằm sấp trên giường Phó Yến thay đồ, đôi tay xương khớp rõ ràng chậm rãi thắt cà vạt.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, phủ lên gương mặt lớp sáng dịu dàng như có hào quang.
Tôi chợt thấy nhẹ lòng.
Thôi , dù sao hai người cũng chỉ vì lợi ích mà cưới nhau.
Dù không “ăn” ,
Thì mỗi ngày Phó Yến cao mét chín, cơ ngực cuồn cuộn, da trắng lạnh lùng, cơ bụng tám múi, mông cong vút,
Sống cũng ổn mà.
Thế nên, đến hôm nghe tin và thư ký vào khách sạn lúc nửa đêm,
Tôi tiếp nhận khá nhẹ nhàng.
Rồi quay người, lập tức bao nuôi một chàng trai trẻ đẹp, ngọt ngào, biết nịnh nọt.
3
Tôi và trai nhỏ có một mối quan hệ cực kỳ thuần túy – dựa trên tiền.
Tôi cho cậu ấy tiền, cậu ấy bầu với tôi.
Đụng đến chuyện cốt lõi thì thôi, gọi “bảo bối” cũng không, lời ngọt ngào cũng chẳng buồn .
Bạn trai nhỏ bắt đầu nghiêm túc ngồi lại cùng tôi phân tích nguyên nhân vì sao Phó Yến lại có biểu hiện bất thường.
Cuối cùng, dựa vào kinh nghiệm trường phong phú của mình, cậu ấy đưa ra kết luận:
【Bộ dạng chồng em… so với sản, trông giống người thất hơn.】
Lời này vừa ra, tôi lập tức như khai sáng.
Nghĩ lại, sự thay đổi của Phó Yến đúng là bắt đầu từ mấy hôm trước – dịp lễ Tình nhân.
Hôm đó ấy hẹn hò với thư ký ở thành phố bên.
Kết quả, giữa chừng lại bất ngờ quay về, đụng ngay tôi đang chuẩn bị ra ngoài.
Ánh mắt dừng lại ở lớp trang điểm chỉn chu của tôi, rồi lướt xuống chiếc váy có phần gợi cảm tôi đang mặc.
Lông mày khẽ cau lại, hỏi:
“Em ra ngoài à?”
Tôi gật đầu, ánh mắt liếc thấy bó hoa hồng trong tay , không nhịn buột miệng:
“Về sớm thế? Sao , bên kia không hài lòng, hay là không hài lòng?”
Phó Yến chau mày giải thích:
“Không có chuyện hài lòng hay không hài lòng.”
“Chuyện ăn, chỉ xem trọng lợi ích.”
Tôi thật sự bội phục.
Tuy chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có cảm, ai sống đời nấy.
Nhưng ngoại thì vẫn là ngoại , thế mà lại dám gọi đó là “chuyện ăn”?
“Hiểu rồi, đúng là người xuất thân từ dòng họ giàu có lâu đời, cách chuyện cũng sang hẳn.”
Phó Yến – người mà từ đời ông cố đã giàu nứt vách.
Còn tôi – kẻ từ một gia đình giàu lên nhờ trúng mánh – đúng là không cùng hệ tư tưởng.
“?”
Tôi cúi xuống mang giày, Phó Yến cứ đứng sững ở cửa, không nhúc nhích.
Bất chợt lên tiếng:
“Em định đi đâu?”
Tôi đáp thản nhiên:
“Đi hẹn hò.”
Phó Yến trầm mặc một cách kỳ lạ.
“…Với thân em?”
Tôi ngơ ngác:
“Hả? Làm gì có. Hôm nay là Valentine mà.”
“Dĩ nhiên là đi hẹn hò với trai rồi.”
Không biết có phải ảo giác không, tôi thấy cơ thể Phó Yến khẽ lảo đảo.
“Em… trai?”
“Cái trò này không vui đâu.”
Tôi liếc gương mặt đang sa sầm, không hiểu vì sao lại phản ứng mạnh đến , nên thử thăm dò:
“Chúng ta hình như không thân thiết đến mức có thể giỡn thế này đúng không?”
Hơi thở của bỗng trở nên nặng nề hơn.
“Bắt đầu từ bao giờ?”
Tôi suy nghĩ một lát:
“Cũng vài tháng rồi.”
“Anh không định kêu em giới thiệu cậu ấy cho đấy chứ?”
“Vậy thì hơi vô duyên rồi.”
Phó Yến đưa tay day trán, hít sâu vài hơi.
Tay siết chặt bó hoa hồng, đến mức mấy bông hoa cũng héo rũ theo.
Khi ngẩng đầu lên, giọng đã lạnh lùng cứng rắn:
“Cắt đứt với cậu ta đi.”
“Em còn trẻ, thích giỡn, lần này sẽ bỏ qua.”
Tôi tròn mắt ngơ ngác:
“Dựa vào cái gì chứ?!”
Phó Yến trông còn khó hiểu hơn cả tôi, mặt lạnh tanh nhấn mạnh: “Ôn Vãn Tinh, là chồng em đấy!”
“Thì sao?” Tôi càng không hiểu, vì thái độ của mà trong lòng bốc lên một cơn giận vô cớ.
“Hôm nay vừa về đã kiếm chuyện với em là sao?” “Anh phiền quá đi!”
Tôi không buồn quan tâm đến Phó Yến đang đứng đơ ra bên cạnh, xách túi lao thẳng ra khỏi cửa.
Bạn thấy sao?