Tôi cầm ly rượu, mỉm ta mà không gì.
Kỷ Hành nghĩ rằng cách của ta vẫn hiệu quả, nét mặt càng thêm đắc ý.
Cho đến khi một đối tác lên tiếng:
**"Tôi này, Kỷ Tổng, có vấn đề gì không? Nếu Hạ đây bị coi là ngốc, thì chúng tôi chẳng khác gì những lão già khờ dại.
**"Còn phiền? Nhìn ấy kiếm tiền cho chúng tôi, chắc thấy ghen tị chứ gì? Nếu đây mà là phiền, thì tôi mong ngày nào cũng gặp loại 'phiền' thế này."
"Lần đầu tiên tôi thấy người kỳ lạ như đấy, thật buồn . Công ty còn chưa giải quyết xong rắc rối, lại đi hạ thấp người khác."
Hãy nhớ, chỉ cần thể hiện đủ giá trị, sẽ có người khác sẵn sàng đứng lên bảo vệ .
Tôi nhấp một ngụm champagne. Tuyệt thật.
Kỷ Hành tức giận rời đi. Khi muốn quay lại, ta nhận ra mình không thể tiếp cận tôi nữa.
Quanh tôi có quá nhiều người.
Lục Trạch Diễn bận rộn giới thiệu tôi với những nhân vật quan trọng.
Ở đây, không còn danh xưng "Kỷ phu nhân".
Tất cả đều gọi tôi là Cô Hạ, thái độ kính trọng, thậm chí đôi chút khiêm nhường.
Khi tôi ra ngoài để hít thở, Kỷ Hành cuối cùng cũng tìm cơ hội.
**"Em rốt cuộc muốn gì? Không cần danh phận Kỷ phu nhân nữa sao?
**"Cần gì em cứ , sẽ cho em. Sao phải cố gắng tự mình gì, mệt lắm đấy.
**"Em lần này may mắn thành công, nên họ tâng bốc em. Nhưng nếu sau này thất bại, họ sẽ đối xử thế nào em biết không?
Anh luôn em mà."**
Tựa vào lan can, tôi hỏi ngược lại ta:
**"Anh còn nhớ tên tôi không? Hạ Minh Dương.
**"Người luôn đứng đầu trong các kỳ thi, đẩy thành kẻ mãi mãi xếp thứ hai đó.
"Mấy ngày nữa, luật sư sẽ gửi đến đơn ly hôn. So với danh phận Kỷ phu nhân, tôi muốn Tổng giám đốc Hạ hơn."
Kỷ Hành tức giận, định cưỡng ép kéo tôi đi, đội bảo vệ bố trí sẵn đã can thiệp kịp thời.
Tiệc mừng kết thúc, tôi quay lại khu biệt thự.
Lần này, tôi không cần gõ cửa nữa.
Cửa lớn nhà Nam Tinh mở toang, bên trong không một chút tĩnh.
Trong nhà kính, những bông hoa mà Nam Tinh trồng đều bị nhổ bật gốc, chém thành hai mảnh.
Khi tôi cúi xuống nhặt những bông hoa, phát hiện trong lớp đất nửa chôn một mảnh giấy nhỏ.
"Minh Dương, hãy sống thật tốt."
Cuối tờ giấy là một khuôn mặt , nụ ấy dừng lại ở khóe miệng chưa hoàn thiện.
Tôi lau sạch đất bám trên mảnh giấy, đặt nó lên vị trí trái tim mình.
**"Tôi sẽ sống thật tốt. Và tôi cũng sẽ khiến em sống thật tốt.
Nam Tinh, em hãy đợi tôi."**
Công ty của Kỷ Hành lại gặp vấn đề, chính là từ công nghệ mà trước đây tôi đã cung cấp cho ta.
Sau vài ngày bế tắc không giải quyết , Kỷ Hành lại tìm đến tôi, cầu xin tôi giúp đỡ.
Tôi ngồi trong văn phòng riêng rộng cả trăm mét vuông, ra khung cảnh độc quyền của khu CBD qua cửa sổ kính.
Tay nghịch chiếc tượng vàng chiêu tài đặt trên bàn, tôi nhếch miệng :
"Chuyện này tôi không đâu. Anh rõ ràng nhất mà, tôi chỉ là một con ngốc thôi."
Kỷ Hành đứng trước bàn, mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu.
**"Minh Dương, xin lỗi. Thật ra luôn biết em rất thông minh.
Trước đây chỉ vì sợ em quá nổi bật, sẽ bị người khác cướp mất.
Tất cả là vì em quá nhiều, em sẽ hiểu cho , đúng không?"**
Bạn thấy sao?