Chồng Đuổi Tôi Ra [...] – Chương 5

Tôi kể với ấy rằng tôi đã tìm việc. Ba ngày nữa, sau buổi đấu thầu, tôi có thể rời khỏi căn nhà này.

 

Nam Tinh ngừng lại một chút, thu chân lại, kéo váy che xuống thêm một chút.

 

"Chúc mừng chị, Minh Dương. Em đã biết chị mà."

 

Thực ra tôi đã thấy những vết siết trên cổ ấy, che bằng một chiếc khăn lụa không hợp với váy.

 

Trên chân ấy là những vết bầm tím, đỏ rực do bị người hành hạ.

 

Mấy đêm nay, tôi đều nghe tiếng hét đau đớn và van xin từ biệt thự bên cạnh, vang vọng suốt đêm.

 

"Nam Tinh, em hãy nhớ hương vị này. Chờ thêm chút nữa, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi."

 

Hãy nhớ vị ngọt của kẹo hồ lô, để đè nén nỗi đắng cay của cuộc sống.

 

Chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa, khi tôi thoát ra, tôi cũng sẽ kéo ấy ra khỏi vũng bùn.

 

Ba ngày qua, tôi cố gắng giữ mình yên lặng, thu nhỏ sự hiện diện của bản thân.

 

Sáng hôm đó, khi tỉnh dậy, sờ sang chỗ bên cạnh thấy lạnh, tôi mừng rỡ.

 

Kỷ Hành hẳn đã đến công ty. Khi chuẩn bị xuống lầu, tôi rơi chiếc túi trong tay vì choáng váng.

 

Kỷ Hành đang ngồi trên ghế sofa, chằm chằm vào tôi, sau lưng là một hàng vệ sĩ.

 

Cả trước cửa cũng có hai vệ sĩ đứng canh.

 

Tim tôi rơi thịch một nhịp, cố nặn ra một nụ giả tạo.

 

"Anh , ?"

 

Kỷ Hành nhếch mép :

 

"Anh gì, chẳng lẽ em không rõ sao?

 

"Anh biết em đến gặp Lục Trạch Diễn ngay ngày hôm đó. Nhưng nghĩ hôm nay ngăn cản mới thú vị.

 

"Lỡ em đến muộn, hỏng buổi đấu thầu của ta, em xem, ta còn muốn hợp tác với em nữa không?

 

"Vợ ngốc à, đã rồi, em ra ngoài chỉ rắc rối. Sau hôm nay, chắc chắn Lục Trạch Diễn sẽ ghét em đến chết."

 

Tôi lao ra cửa, bị vệ sĩ thô bạo đẩy ngã.

 

Kỷ Hành bước tới, cúi xuống, dùng tay bóp cằm tôi:

 

"Sao vẫn không ngoan thế nhỉ? Anh chỉ còn cách nhốt em ở nhà như bên biệt thự kia thôi."

 

Anh ta vừa giơ tay, hai nữ vệ sĩ lập tức áp sát, kéo tôi lên lầu.

 

Cửa chính đột ngột bị đá tung ra, Nam Tinh bước vào, cầm dao trái cây dí vào cổ mình.

 

Cô quay đầu hét lên với người của mình:

 

"Thả chị Minh Dương ra, nếu không tôi sẽ chết trước mặt ông!"

 

Người ra hiệu cho Kỷ Hành. Kỷ Hành vừa định lệnh cho người của mình bắt Nam Tinh, ấy lập tức rạch dao lên mặt mình, không chút do dự.

 

"Tôi lần cuối, thả chị ấy ra!"

 

Người hoàn toàn hoảng loạn, gào lên bảo Kỷ Hành thả tôi.

 

Khi Kỷ Hành từ chối, người của ông ta liền khống chế người của Kỷ Hành.

 

Tôi giải thoát khỏi biệt thự.

 

Kỷ Hành bị kiềm chế, mặt đen như mực, gần như nhỏ ra nước.

 

Anh ta tôi, bất ngờ bật :

 

"Thả em ra cũng vô ích. Biệt thự này giờ không có xe. Trong vòng 10km, cũng chẳng có trạm nào cả. Em gọi xe cũng không kịp đâu.

 

"Vợ à, đầu hàng đi. Em ngốc nghếch thế, chẳng việc gì đâu."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...