Chồng Đuổi Tôi Ra [...] – Chương 3

Sau đó, giải thích rằng vì không muốn tôi mệt mỏi sau sinh nên mới dùng hạ sách này. Tôi đã tin .

 

Hai năm sau khi sinh, có lần tôi bị sốt, mất vị giác, và không nhận ra thuốc hạ sốt đã bị đổi thành vitamin C.

 

Lần đó, tôi sốt đến 40 độ, phải nhập viện.

 

Khi khỏi bệnh, câu chuyện về "Bà Kỷ bị sốt đến mức không phân biệt thuốc, tự đẩy mình vào viện" lan truyền khắp nơi.

 

Từ đó, các cổ đông không bao giờ đề cập đến việc để tôi quay lại việc nữa.

 

"Ngốc" đã trở thành biệt danh của tôi.

 

Kỷ Hành thấy tôi im lặng, kéo tôi ra ban công, chỉ vào biệt thự của Nam Tinh:

 

"Vợ ngốc à, em nên hài lòng đi. Cô bên kia bị nhốt từ năm 18 tuổi, thậm chí còn không học đại học dù đã đỗ trường nghệ thuật tốt nhất.

 

"Theo , người đàn ông đó cũng thông minh đấy chứ. Phụ nữ của mình sao có thể để người ngoài ngắm? Nhốt trong biệt thự, biểu diễn cho mình xem là đủ rồi."

 

Kỷ Hành cúi xuống, hôn lên trán tôi, vuốt tóc tôi như đang vuốt ve một con thú cưng.

 

"Xã hội này vốn là thế giới của đàn ông. Bé à, cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh không nỡ để em chịu khổ.

 

"Em ngốc thế, sẽ bị thiệt thòi. Yên tâm đi, sẽ không ngoại đâu. Em mãi mãi là bà Kỷ cao quý."

 

Tay bắt đầu lần xuống.

 

"Vợ à, eo em hơi to rồi đấy. Anh sẽ bảo chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh chế độ ăn. Từ hôm nay, mỗi tuần tập thêm hai buổi yoga nữa nhé.

 

"Da cũng đen hơn rồi, chiều nay sẽ gọi chuyên viên đẹp đến nhà.

 

"Ngốc quá, mấy việc này cũng không nhận ra, còn để phải nhắc. Ngốc ghê cơ."

 

Cái lạnh lan khắp cơ thể, tôi đột nhiên nhận ra của Kỷ Hành mang tính chất ăn mòn.

 

Anh đang bào mòn nhân cách của tôi. Khi hoàn thành, tôi sẽ trở thành người vợ hoàn hảo mà mong muốn.

 

Tôi nghiêng đầu, sang khu vườn bên cạnh.

 

Nam Tinh vẫn mặc chiếc váy ngắn, đứng trong nhà kính trồng hoa.

 

Những bông hoa rất đẹp, ấy cũng rất đẹp.

 

Nhưng một bên là sức sống, bên kia chỉ còn là một vỏ bọc rỗng tuếch.

 

Tôi phải hành thôi.

 

—------

 

Nếu tùy tiện ra ngoài tìm việc, chắc chắn Kỷ Hành sẽ chèn ép tôi trong ngành.

 

Khởi nghiệp là điều không thể.

 

Toàn bộ tiền của tôi đều từ thẻ phụ của . Mua túi hay trang sức, tôi có thể tiêu vài trăm triệu một lần.

 

Nhưng mua sách, dù chưa đến 100 tệ, cũng bắt tôi trả lại.

 

"Bé ngốc à, đầu óc em đơn giản, đọc sách chỉ khiến em buồn thôi."

 

Chỉ còn một cách: tìm đến đối thủ cạnh tranh lớn nhất và cũng là kẻ thù không đội trời chung của – Lục Trạch Diễn.

 

"Bà Kỷ đi mua sắm mà lạc đường, ghé nhầm chỗ tôi à?

 

"Ở đây không có túi hay trang sức mà bà thích đâu. Hay bà bực vì tôi cướp một mối ăn nhỏ của Kỷ tổng, nên tới tặng cà phê?"

 

Giọng ta đầy mỉa mai và coi thường. Tôi siết chặt nắm tay, ngẩng lên thẳng vào mắt ta:

 

"Tôi muốn việc tại Lục thị. Hy vọng Lục tổng cho tôi cơ hội. Tôi sẽ không ông thất vọng. Đây là CV của tôi."

 

Lục Trạch Diễn giơ tay chắn lại, bản CV chuẩn bị kỹ càng rơi xuống đất.

 

"Kỷ Hành chưa sản mà? Chỉ là vừa rồi ta đưa ra một quyết định ngu ngốc, có thể sẽ lỗ chút tiền. Nhưng đâu ảnh hưởng đến việc bà mua túi? Công ty này nhỏ, không chứa nổi bà đâu."

 

Tôi không gì, chỉ cúi xuống nhặt từng tờ CV, sắp xếp lại ngay ngắn.

 

Tôi tin ta sẽ đọc.

 

Với một doanh nhân, lợi ích luôn đặt lên hàng đầu.

 

Nếu tôi có thể mang lại giá trị lớn cho Lục thị thì sao?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...