Chương 3: Tôi cho ba trăm tỷ.
“Đúng thế…” Dì Mai gật đầu rồi tiện thể giới thiệu Hoa Hiền Phương với Lục Kiến Nghi.
Khi biết trước mặt là vợ tương lai của mình thì nhíu mày trong vô thức.
Con người ngu ngốc này không những đầu óc có vấn đề mà còn chẳng có chỗ nào thuận mắt cả, mỗi tế bào của đều khiến Lục Kiến Nghi cảm thấy cay mắt.
Cưới , chính là vết bẩn duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của !
Hoa Hiền Phương thì vẫn chưa tỉnh táo lại . Lục Kiến Nghi không phải là kẻ tai to mặt lớn, hói đầu, mặt mày xấu xí, xấu tới nỗi long trời lở đất sao?
Sao lại có thể đẹp trai đến thế, sao có thể hoàn hảo đến thế chứ. Từ đầu tới chân đều chẳng có một chỗ nào có thể soi mói cả!
“Anh… giảm cân với đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Lục Kiến Nghi chẳng muốn để ý tới trước mặt này, thậm chí còn lười châm chọc, trực tiếp đi về phía phòng ăn.
“Cô Hoa, đi rửa mặt đi. Đợi lát nữa bà chủ xuống mà thấy như thế này thì không tốt lắm đâu.” Dì Mai nhắc nhở Hoa Hiền Phương.
“A…” Hoa Hiền Phương gật đầu rồi lên lầu đánh răng rửa mặt.
Đợi tới khi xuống lầu thì đã trở thành một xinh đẹp đáng rồi.
Nhưng ở trong mắt của bà Lục, Hoa Hiền Phương vẫn là một người mặt hếch lên trời, ăn mặc như ăn mày, là màu sắc không hài hòa nhất trong cái biệt thự này.
Hoa Hiền Phương ngồi trong phòng ăn, không ngừng lén Lục Kiến Nghi.
Cô có thể chắc chắn rằng đã giảm cân, thậm chí còn đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Có thể phẫu thuật cho một người xấu ma chê quỷ hờn thành đẹp trai như thế này thì chắc chắn người bác sĩ đó cũng phải mang tầm cỡ quốc tế.
“Buổi chiều con và Hoa Hiền Phương đi tới ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn đi.” Giọng của bà Lục vang lên.
“Con không rảnh.” Lục Kiến Nghi chỉ trả lời hai chữ.
Bà Lục uống một ngụm sữa rồi với giọng điệu không nhanh không chậm: “Mới sáng sớm thì bà nội của con đã gọi tới từ bệnh viện, bà ấy tìm người xem ngày thì thấy hôm nay là ngày hoàng đạo. Con nhất định phải đi đăng ký kết hôn vào ngày hôm nay.”
Lục Kiến Nghi một cách bất đắc dĩ: “Vâng, con biết rồi.”
Sau khi ăn xong bữa sáng thì Hoa Hiền Phương nhận điện thoại của mẹ.
Nhà họ Lục sai người tới đưa chi phiếu bác cả lại cảm thấy sính lễ là của bọn họ. Bởi vì Hoa Hiền Phương gả vào nhà họ Lục thay con của ông ta.
Bọn họ bằng lòng bỏ ra ba tỷ để trả công gả thay cho nhà Hoa Hiền Phương.
Nhà họ Hoa chẳng qua chỉ là một gia đình bình thường, sở dĩ có thể sui gia với nhà họ Lục là bởi vì năm xưa ông nội Hoa tài xế cho nhà họ Lục đã cứu ông cụ Lục một mạng, sau đó hi sinh. Cho nên ông cụ Lục đã tự mình sắp xếp cuộc hôn nhân này, để cho con nhà nghèo gả vào nhà giàu.
Tháng trước, bà cụ Lục nhập viện nên hi vọng cháu trai của mình có thể kết hôn sớm, thế là đã sai người tới nhà họ Hoa xin đón dâu.
Vốn người nên gả vào nhà họ Lục là Hoa Mộng Lan chị họ của Hoa Hiền Phương, ai ngờ hai tuần trước ta đã mất tích trong sự ly kỳ.
Hoa Hiền Phương nghe mẹ mình thế thì rất tức giận. Cô vốn cho rằng bác cả suy nghĩ cho nhà mình ai ngờ bọn họ lại muốn nuốt trọn tiền sính lễ chứ.
“Mẹ đừng đưa tiền sính lễ cho bọn họ. Đây là của chúng ta, nếu như bọn họ muốn thì bảo bọn họ tìm Hoa Mộng Lan về đây mà gả cho Lục Kiến Nghi.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy vụ Hoa Mộng Lan mất tích này có chút kỳ quái. Trước khi Hoa Mộng Lan thấy ảnh của Lục Kiến Nghi thì đã rất mong chờ gả vào nhà họ Lục, suốt ngày lấy thân phận mở chủ nhà họ Lục ra để khoe khoang. Nhưng từ khi ta thấy ảnh của Lục Kiến Nghi thì thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng, vừa khóc vừa loạn không muốn gả tới đây.
Sau khi ta mất tích thì bác chẳng hề có chút lo lắng của một người mẹ có con mất tích nào cả. Bọn họ cũng chẳng thèm báo cảnh sát mà cứ hai ba ngày là lại chạy tới khuyên gả thay.
Chẳng lẽ bọn họ không nên tìm con trước sao?
Hoa Hiền Phương không biết rằng lúc mình điện thoại thì Lục Kiến Nghi đã đứng ở phía sau nghe hết những gì .
Một ánh mắt lạnh thấu xương và mỉa mai chằm chằm vào .
Hoa Hiền Phương vừa cúp điện thoại thì đã đi tới rồi : “Mới có ba mươi tỷ mà đã để nhà họ Hoa các tự lẫn nhau rồi à?”
Lục Kiến Nghi biết người phụ nữ này chính là một kẻ hám tiền, gả cho chỉ vì tiền từ lâu rồi.
Hoa Hiền Phương nghe thì giật nảy mình, đã bình tĩnh lại ngay lập tức: “Tiền chính là một con quỷ, nó có thể mê hoặc lòng người, khiến cho người ta bỏ mặc tính người và thân. Nhưng nào có cách gì đâu chứ?”
“Chẳng lẽ không ham tiền à?” Trong giọng của Lục Kiến Nghi tràn ngập sự châm chọc và cợt.
“Ham chứ, trong cái thế giới đầy rẫy ham muốn hưởng thụ vật chất này thì gì có ai không ham tiền, không có tiền gì cũng khó. Ai mà mình không ham tiền thì đó chính là đang dối.” Hoa Hiền Phương thẳng, không hề có chút do dự nào.
Đúng là rất cần tiền, sở dĩ đồng ý gả thay chị họ chính là vì muốn có tiền chữa bệnh cho em trai, để cho em trai tỉnh lại.
Sự thẳng thắn của Hoa Hiền Phương khiến cho Lục Kiến Nghi rất giật mình, thích sự thẳng thắn này càng nhiều hơn đó chính là khinh bỉ và chán ghét: “Tôi cho ba trăm tỷ để cuốn gói khỏi đây, thấy thế nào?”
Được!
Hoa Hiền Phương thầm trong lòng.
Cô ấy rất vui khi như thế, đừng là ba trăm tỷ, chỉ cần ba mươi tỷ thì thì cũng đi.
Ba mươi tỷ đã đủ cho bố mẹ trả nợ và chữa bệnh cho em trai rồi.
Cô cũng chẳng cần ở lại đây chịu đựng sự bắt nạt và nhục nhã.
Nhưng Hoa Hiền Phương hiểu rằng Lục Kiến Nghi không thể nào quyết định chuyện này .
Việc này là do chính ông cụ Lục đã quyết định, thậm chí còn viết trong di chúc. Lục Kiến Nghi chẳng hề có quyền hủy bỏ.
Hơn nữa chỉ cần rời khỏi đây thì nhà họ Lục sẽ trực tiếp lấy lại ba mươi tỷ kia.
“Đừng nữa cậu Lục à. Chúng ta đều biết rằng chuyện chúng ta kết hôn là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của ông nội Lục. Chúng ta đều chẳng có quyền hủy bỏ mối hôn sự này.
Một câu nhẹ nhàng của Hoa Hiền Phương thôi đó chính là sự thật, khiến cho Lục Kiến Nghi có chút thất vọng.
Anh đúng là không thể vi phạm những gì viết trong di chúc, hơn nữa ham tiền này cũng sẽ không chủ rời khỏi đây.
Chỉ có thể để cho ta trải nghiệm cuộc sống không bằng địa ngục này, lúc đó mới có thể biết khó mà lui.
“Hoa Mộng Lan thông minh hơn nhiều, tôi sẽ để cho trả cái giá đắt về quyết định của mình!”
Bạn thấy sao?