Chồng Cũ Muốn Tôi [...] – Chương 8

8

 

Sau khi sắp xếp xong tài liệu, tôi nhận thông báo đi công tác từ công ty.

 

Lần công tác này kéo dài nửa tháng.

 

Trong thời gian đó, Trần Dao gọi cho tôi, rằng của ấy qua đời, bảo tôi về ngay để dự tang lễ.

 

Người tôi không cần nữa, thì sao tôi còn quan tâm đến chuyện họ hàng nhà ta?

 

Vì thế, câu chuyện dẫn đến việc Trần Dao chất vấn tôi khi tôi trở về.

 

—-----

 

Lúc này, Trần Dao bị câu của tôi: "Mẹ lại giao cho nhiệm vụ cãi nhau với tôi để hoàn thành KPI à?" nghẹn họng.

 

Một lúc lâu sau, ta lại tiếp tục chất vấn tôi:

 

"Dư Nhuận, ngay cả tang lễ họ hàng nhà tôi cũng không đến, sau này bố mẹ tôi còn trông cậy gì vào nữa?"

 

Tôi đáp lại:

 

"Anh định c.h.ế.t ngay à? Mà vội giao phó lòng hiếu thảo của cho tôi như ?"

 

Anh ta định thêm điều gì đó, tôi đã lấy từ ngăn kéo ra bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đã in sẵn trước chuyến công tác, rồi đặt lên bàn trước mặt ta. Bình thản :

 

"Ly hôn đi."

 

Trần Dao chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn, sững sờ một lúc rồi :

 

"Dư Nhuận, có ý gì đây? Làm còn không cho tôi vài lời sao?"

 

Tôi lấy điện thoại, mở tin nhắn mà Lý Lệ gửi cho tôi, đưa cho ta xem.

 

Trần Dao chằm chằm vào những bức ảnh trên điện thoại, mặt ta lộ vẻ hiếm hoi của sự hoảng sợ:

 

"Nhuận Nhuận, nghe giải thích, không phải như mẹ đâu. Hôm đó, không biết mẹ gọi đến là để đi xem mắt."

 

"Sau khi về, đã với mẹ rằng là không đúng. Bà chỉ bảo là muốn ép em đồng ý sinh con thứ hai thôi."

 

Tôi bình thản hỏi:

 

"Bây giờ sự thật còn quan trọng sao?"

 

Trong nửa tháng công tác, tôi đã từng nghĩ giúp ta bào chữa theo cách đó.

 

Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra vấn đề không nằm ở Lý Lệ, mà nằm ở chính Trần Dao.

 

Chính Trần Dao đã dung túng cho Lý Lệ như .

 

Nếu ngay từ khi Lý Lệ mới nghỉ hưu và bắt đầu xen vào cuộc sống của chúng tôi, ta kiên quyết từ chối, thì đã không đến mức này.

 

Suốt ba năm hôn nhân, ta không thể tự lập, luôn muốn sống như trước hôn nhân: ăn sẵn, phục vụ.

 

Ba năm qua, ta liên tục muốn tôi gánh vác toàn bộ việc nhà, tôi không chịu. Anh ta không còn cách nào khác.

 

Bây giờ, khi Lý Lệ nghỉ hưu và dọn vào nhà chúng tôi, ta lại có cơ hội sống như một "đứa trẻ to xác" ngày xưa.

 

, ta bất chấp khó khăn của tôi, cố gắng níu kéo mọi cơ hội để quay lại cuộc sống như cũ.

 

Vì thế, ta sẵn sàng cãi vã, loạn, thử thách giới hạn của tôi.

 

Nếu ta muốn quay lại cuộc sống như cũ, thì tôi sẽ "hoàn thành tâm nguyện" cho ta.

 

—---------

 

Tuy nhiên, chuyện ly hôn không dễ dàng.

 

Khi biết chúng tôi muốn ly hôn, Lý Lệ kiên quyết không đồng ý để tôi có quyền nuôi dưỡng Duyệt Duyệt.

 

Ban đầu, tôi nghĩ là Trần Dao nhận ra mình đã quá đáng và muốn sửa sai.

 

Anh ta cũng thực sự cố gắng hàn gắn, thậm chí dùng cảm để đánh vào lòng tôi, nhắc lại những kỷ niệm thời nhau.

 

Anh thề rằng từ nay sẽ không để chuyện như xảy ra nữa, và sẽ không cho Lý Lệ xen vào cuộc sống của chúng tôi.

 

Nhưng cho đến khi Lý Lệ khoe khoang với người khác rằng con trai bà cãi nhau với tôi vì bà, và lỡ miệng tiết lộ sự thật, tôi mới biết chuyện thực sự là gì.

 

Bà đắc ý :

 

"Dư Nhuận muốn ly hôn và mang cháu tôi đi ư? Đừng hòng! Nó là con một, sau này tài sản của bố mẹ nó đều là của nó."

 

"Chỉ cần giữ Duyệt Duyệt lại, thì tài sản đó sẽ thành của Duyệt Duyệt."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...