Đội ngũ của Thương Diễn nhân cơ hội tung ra đợt bằng chứng thứ hai: bản sao kê tài khoản ngân hàng của Nghiêm Bình trong ba tháng trước khi ly hôn —
Anh ta thường xuyên chuyển khoản cho một tài khoản, ít thì vài triệu, nhiều thì hàng trăm triệu.
Cư dân mạng lần theo manh mối, tra ra chủ tài khoản đó là một bà chủ homestay ở Tây Tạng, da trắng dáng xinh, tài khoản Douyin toàn video thân mật với một người đàn ông nghi là Nghiêm Bình.
Lúc cưỡi ngựa thì ta ôm eo ấy, lúc đứng trước bánh xe cầu nguyện thì ta cúi xuống chỉnh khăn cho .
Còn có một đoạn video khác, người đàn ông đội mũ lưỡi trai thẳng vào ống kính, giọng đầy cảm :
“Cô ấy mới là người khiến tâm hồn tôi bình yên.”
Giọng gần như giống hệt với Nghiêm Bình.
Rất nhanh sau đó, Nghiêm Bình tức tối phản bác cư dân mạng, tất cả đều là sản phẩm AI giả mạo nhằm bôi nhọ ta, là “cái bẫy do giới tư bản dựng nên”, và tuyên bố sẽ kiện để bảo vệ danh dự.
Nhưng sau nhiều lần hô hào, vẫn chẳng thấy hành gì cụ thể, mà ngược lại, ta tranh thủ độ hot đang lên, bắt đầu livestream bán hàng.
7
Hôm đó, dưới tòa nhà công ty của Nghiêm Bình đậu kín xe của đội ngũ chuyển nhà.
Tôi vắt chân ngồi trên ghế giám đốc của ta, từ tốn lật từng trang tài liệu.
Nghiêm Bình tức tối xông vào.
“Lâm Khinh! Em bị điên à?!”
Trán ta nổi gân xanh mắt trừng trừng đống hồ sơ trên tay tôi, giọng gằn lên vì phẫn nộ.
Tôi cầm bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần giơ lên, nhàn nhã :
“Nghĩa đen đấy. Anh nợ nhà cung cấp 5 triệu, tôi thay trả rồi — nên bây giờ, công ty này là của tôi.”
Nghiêm Bình lao đến định giật lại, tôi lập tức gạt tay ta ra:
“Tiền ở đâu ra á? Anh nghĩ tôi lấy tiền của ai? Là tài sản chung à? Vậy tiền ôm đi mua đồ leo núi sau khi ly hôn thì sao? Khi đó công ty suýt không trả nổi lương nhân viên, ai là người ở lại dọn dẹp đống đổ nát đó hả?”
Tôi ném đống hóa đơn thanh toán lên mặt ta.
Giấy tờ rơi lả tả xuống đất, để lộ ánh mắt hoảng loạn trong đáy mắt .
Tôi lại rút ra một xấp ảnh chụp màn hình tin nhắn, thả xuống dưới chân :
“Lúc lấy con dấu công ty đi thế chấp cho homestay của online, có nghĩ đến đây là tài sản chung không? Để rồi sau đó chủ nợ kéo đến nhà tôi đòi tiền, lại đóng vai nạn nhân?”
Anh ta chằm chằm vào đống tin nhắn, cổ họng nghẹn lại không thành lời.
Tôi thản nhiên kết thúc đòn chí mạng:
“À quên, hôm qua hội đồng cổ đông đã họp và biểu quyết — toàn bộ phiếu thuận cho tôi quay lại tiếp quản công ty.”
“Anh bị đá rồi, tổng giám đốc Nghiêm ạ.”
Nghiêm Bình ngồi bệt xuống sàn, lưng đập vào tủ sách.
Tạp chí leo núi rơi lả tả xuống, bìa là hình ta đeo kính râm đứng trước dãy núi tuyết, tiêu đề đồng loạt: “Tự do không chết”.
Tôi xoay ghế chậm rãi, ta dán mắt vào tấm bảng “Doanh nghiệp khởi nghiệp xuất sắc nhất năm” treo trên tường — thứ danh hiệu mà tôi từng thức trắng ba tháng ở công ty mới giành .
Bên ngoài cửa kính vang lên tiếng hô đồng thanh.
Hàng loạt nhân viên tay cầm băng rôn đỏ chữ vàng nối đuôi nhau bước vào, băng rôn ghi rõ: “Nhiệt liệt chào mừng Tổng giám đốc Lâm trở lại!”
Tiểu Vương bên phòng hành chính đưa cho tôi ly cà phê Americano còn ấm, giọng chuyên nghiệp:
“Tổng Lâm thẻ nhân viên mới mà chị dặn sẽ xong vào chiều nay.”
Nghiêm Bình bất ngờ lao tới ôm lấy chân tôi, giọng lạc đi vì khóc:
“Khinh Khinh, sai rồi… mình lại từ đầu không? Trước đây em là người mềm lòng nhất mà, sao em có thể bỏ rơi cảm bao năm của tụi mình?”
Tôi kẹp cằm ta bằng đầu ngón tay.
Râu ta lởm chởm, ánh mắt đầy tơ máu, đã không còn là chàng trai từng giúp tôi giữ chỗ trong thư viện năm nào.
“Vậy khi đeo nhẫn cho người phụ nữ khác ở Potala, có nghĩ đến mối mười mấy năm của tụi mình không?”
Đồng tử ta co lại, yết hầu giật giật liên hồi mà không nổi một lời.
Tôi buông tay, rút từ túi xách ra một bức ảnh — là ảnh ta ngồi trên lưng ngựa ôm chặt một người phụ nữ, rất tươi.
“Lúc lấy bản kế hoạch tôi thức trắng đêm ra, tiện tay trải dưới đáy lều như rác rưởi, có từng nghĩ rằng trên đó là tất cả tâm huyết của tôi không?”
Môi ta run run, cuối cùng gượng ra một câu:
“Đó là ngoài ý muốn… mọi việc trong công ty đều do em quản lý, không để ý…”
“Tốt thôi, chuyện nhà đi.”
Tôi ngồi xổm xuống, thẳng vào mắt ta:
“Khi mẹ chỉ thẳng vào mặt tôi mắng là ‘con gà mái không biết đẻ’, trốn trong lều giả vờ không có sóng nghe không rõ — cái đó cũng là ngoài ý muốn?”
Nghiêm Bình nghẹn lời, vẫn cố chấp:
“Khinh Khinh, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta có thể lại từ đầu…”
Bên ngoài văn phòng vang lên tiếng rè rè của máy quay.
Phóng viên kênh tài chính cầm micro xông vào, máy quay lia qua căn phòng hỗn độn. Tôi nở một nụ rạng rỡ:
“Đúng , tôi chính thức thâu tóm công ty này. Còn Nghiêm Bình—”
Tôi chỉ về phía ta đang bị bảo vệ kéo đi. Anh ta giãy giụa, đá đổ chậu cây trên bàn trà, trông chẳng khác gì kẻ thất thế.
“Anh ấy bảo muốn theo đuổi tự do đích thực, nên chuyện công ty khỏi phiền đến ấy nữa.”
Ống kính lia đến chỗ Nghiêm Bình, ta cũng không thèm giả vờ nữa.
Gào lên chửi bới:
“Lâm Khinh! Cô không chết tử tế đâu! Đồ đàn bà độc ác—”
Rầm! — tiếng đóng cửa cắt ngang màn chửi rủa.
Sau khi văn phòng dọn dẹp lại, tôi mở cuốn sổ tay nhân viên trên bàn. Trang đầu vẫn dán lời tuyên thệ khi khởi nghiệp mà Nghiêm Bình từng viết:
“Nguyện dùng thanh xuân đổi lấy tự do, không phụ huynh đệ, không phụ người thương.”
Tôi lấy bật lửa ra, ngọn lửa lập tức nuốt trọn trang giấy.
Khi ba chữ “không phụ người thương” co rút thành tro trong ánh lửa, giữa làn khói lơ lửng, tôi như thấy chính mình mười năm trước — người con ngồi trong tầng hầm ăn mì gói cùng ta.
Tôi khẽ , tiện tay ném cuốn sổ tay vào thùng rác.
Bạn thấy sao?