Chồng Cũ Là Yêu [...] – Chương 5

1

Anh họ tôi là Đàm Ngộ.

Đẹp trai chết người, tính ngang ngược, ngông cuồng bất kham.

Từ nhỏ chẳng có gì phải lo lắng, ngoại trừ mỗi dịp Tết đến.

Bởi vì ấy cũng đến tuổi bị gia đình giục cưới rồi.

Nhưng ấy không , tôi cũng không dám hỏi bậy, dù gì tiền tiêu vặt của tôi vẫn còn phụ thuộc vào ấy.

Anh họ tôi có người bên ngoài rồi, còn là kiểu người ta giấu kín không dám công khai, thật là mất mặt quá đi.

Hôm đó, có chút hơi men trong người, tôi dốc hết tâm can khuyên ấy:

“Anh họ, có tiền, có nhan sắc, body thì khỏi bàn, sao lại vì mà chấp nhận kẻ thứ ba chứ?”

Anh ấy đá cho tôi một phát: “Chú thì biết cái quái gì.”

Về sau, khi tận mắt thấy kia, tôi mới hiểu ra.

Anh họ tôi chính là một tên si hết thuốc chữa.

Người con đó chẳng phải ai khác, mà chính là bé năm ấy 12 tuổi đã từng hiểu lầm ấy là một đứa trẻ lang thang, rồi mang bánh ngọt cho .

Hôm đó, họ cãi nhau với ba mẹ, tức giận bỏ nhà đi, trốn trong một cái lều hoang chuyên thu mua ve chai suốt ba ngày.

Chỉ với gương mặt thanh tú đó, có rất nhiều dì, chị, em mang đồ ăn tới cho .

Huống hồ, tinh như bọn tôi dù có nhịn đói năm ngày cũng không chết .

Nhưng họ lại cố từ chối tất cả.

Chỉ bám lấy bé kia, mặt dày : “Tôi sắp chết đói rồi, không mang đồ ăn cho tôi sao?”

Cô bé do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa rổ bánh ngọt trong tay cho .

Vừa nuốt nước miếng vừa ngồi xuống hỏi:

“Ngọt không?”

“Ngọt.”

Sau này, tôi từng hỏi họ: “Anh, sao lại thích Diệp Thanh Ngữ? Thật ra chị ấy cũng không có gì quá đặc biệt mà?”

Hiếm khi ấy không đá tôi một phát.

Anh chỉ lơ đãng vào ly rượu, ánh mắt có chút mê man: “Thích là thích thôi, có cái quái gì mà cần lý do chứ.”

Thực ra, họ tôi cũng từng cố gắng.

Khi quay lại tìm Diệp Thanh Ngữ, ấy đã chuyển nhà.

Sau đó, họ gặp lại nhau ở trường cấp ba.

Bình thường viết bài văn cũng chẳng bao giờ nghiêm túc, thế mà họ tôi lại viết hẳn một bức thư dài mười ngàn chữ, cẩn thận nhét vào ngăn bàn của ấy.

Hào hứng quá mức, quên ký tên.

Đến khi quay lại để lấy, thấy tận mắt Diệp Thanh Ngữ tự tay xé nát thư đó thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Bên cạnh ấy khi đó, đã có một chàng trai tên Phó An Hoài.

Cô ngẩng đầu ta, đôi mắt tràn ngập ánh nắng:

“Trừ ra, em sẽ không nhận thư của bất kỳ tinh nào khác.”

Ngày hôm đó, trong mắt ấy là ánh dương rực rỡ, trong mắt họ tôi, chỉ còn lại những đám mây đen giăng kín.

Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời ấy thất .

2

Tôi tưởng họ sẽ ghét cay ghét đắng Phó An Hoài.

Nhưng kỳ lạ thay, ấy lại chủ kết giao với hắn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, còn âm thầm giúp Phó An Hoài mở rộng sự nghiệp.

“Anh, kiểu gì mà quái đản ? Ngay cả chồng người ta cũng thương?”

“Anh ta kiếm nhiều tiền hơn, Diệp Thanh Ngữ mới không phải sống khổ sở vì thiếu thốn.”

Sau này, khi biết Phó An Hoài lăng nhăng bên ngoài.

Một nửa khuôn mặt họ ẩn trong bóng tối, giọng lạnh lẽo như hồn ma:

“Phế hắn đi, thẻ này là của các cậu.”

Trên bàn là những chiếc thẻ ngân hàng, mỗi thẻ đều có ít nhất bảy con số.

May mà lúc đó tôi kịp thời giữ chân :

“Anh, lỡ chị ấy hiểu lầm rồi hận thì sao? Phải để chị ấy hận hắn ta trước, mới có cơ hội.”

Anh họ lập tức tỉnh táo lại: “Dạo này thông minh lên rồi đấy?”

Haiz, tôi cứ coi như ấy đang khen tôi đi.

Nhưng phải công nhận, ấy hành cực kỳ nhanh gọn.

Quả nhiên, không bao lâu sau đã dính lấy Diệp Thanh Ngữ rồi.

Chỉ là… tôi vẫn thấy chị ấy quá đỗi bình thường.

Cho đến khi, chị ấy tặng tôi một mô hình anime phiên bản giới hạn mà tôi đã ao ước từ lâu.

Cái này tôi chỉ nhắc đến một lần duy nhất từ mấy tháng trước, họ tôi coi như gió thoảng qua tai, còn chị ấy lại nhớ kỹ.

Diệp Thanh Ngữ không nhiều, tâm tư lại cực kỳ tinh tế.

Chị ấy nhớ từng sở thích và thói quen của tất cả mọi người trong gia đình.

Lặng lẽ đối xử tốt với từng người mà không cần phô trương.

Anh họ từng với chị ấy: “Trong nhà này, là người quyết định, em không cần phải lấy lòng họ.”

Chị ấy chỉ dịu dàng mỉm : “Không phải lấy lòng đâu, họ thích em, em cũng thích họ, đều là thật lòng cả.”

Hôm đó, khi đến nhà họ ăn cơm, chị ấy còn bê ra một bát mì riêng cho tôi.

“Âu Tân, bát này có hành, chị đã gắp ra hết rồi, em ăn đi.”

Tôi suýt cảm đến phát khóc.

Chỉ có chị ấy nhận ra cái sở thích chết tiệt của tôi – thích đồ ăn có mùi hành, tuyệt đối không ăn hành.

Anh họ tôi đúng là nhặt bảo bối rồi.

Diệp Thanh Ngữ thật sự là một tốt.

3

Nhưng tôi cũng từng tận mắt chứng kiến chị ấy đối xử với chồng cũ thế nào.

Nên tôi cũng hơi sợ, nhỡ họ mà phạm sai lầm, thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Nhưng chắc không có chuyện đó đâu.

Bởi vì… họ tôi là một tên cuồng mất trí.

Vì chủ nghĩa Diệp Thanh Ngữ.

Cả nhà giục sinh con, họ tôi lập tức đấu võ mồm với cả họ hàng.

“Yêu tinh cả thành phố này chết sạch rồi sao? Sao cứ phải chĩa mũi nhọn vào mình tôi, bắt tôi truyền thừa dòng dõi?”

“Ông nội, ngay cả ông cũng giục à? Muốn có thêm con cháu thế thì ông tự cố gắng với bà nội đi!”

“Đừng giục nữa, tôi vốn dĩ không thích trẻ con.”

“À đúng rồi, thực ra là do tôi không có khả năng sinh con, tôi có bệnh, A Ngữ thì khỏe mạnh lắm.”

Diệp Thanh Ngữ suýt mắc nghẹn miếng táo trong miệng: “Anh có bệnh gì cơ?!”

Anh họ tôi bất lực đỡ trán.

Anh nhẹ nhàng nhéo má chị dâu: “Sao em lại đáng thế này?”

Tôi thật sự chịu thua chị dâu tôi rồi, ngây thơ đến mức không nhận ra họ đang bảo vệ mình.

Nhưng, giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sốc nặng.

Chị dâu vẫn đi dép bông hình thỏ, lạch bạch chạy vào phòng.

Lạch bạch chạy ra, trên tay cầm một tờ giấy.

“Nhưng em có thai rồi mà, hơn tám tuần rồi.”

“Đàm Ngộ, thực sự không thích trẻ con à?”

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng bôi xấu thế hệ 2k bọn tôi, bọn tôi tự do phóng khoáng, không chạy theo kẻ thứ ba đâu.”

Anh họ tôi lập tức hoảng loạn: “Em đang có thai mà còn chạy?”

“Thích chứ! Em dù có sinh ra một củ khoai tây thì cũng thích!”

Sau đó, trạng thái tinh thần của họ tôi có vẻ hơi bất ổn.

Lúc thì ngu: “Tôi sắp ba rồi!”

Lúc lại than thở: “Các cậu không biết đâu, ngày nào cũng có đám tinh khoe con của bọn họ, tôi phiền đến muốn khâu miệng chúng nó lại. Giờ thì tốt rồi, lão tử cũng có con rồi!”

Sau này, họ tôi gần như bất cứ lúc nào cũng mang vợ con ra khoe.

“Dự án này có tiềm năng đấy, à đúng rồi, cậu biết vợ tôi mang thai chưa?”

“Biết chứ, hôm qua mới mà.”

“Thế còn sáng nay?”

“Sáng nay cũng , chiều cũng , mười phút trước cũng vừa …”

“Cho tôi một ly nước ép là rồi, à đúng rồi, vợ tôi đang mang thai, tôi không thích hợp uống rượu.”

“Vợ mang thai thì không uống rượu à?”

“Ảnh hưởng xấu đến thai giáo.”

Thôi rồi, gì thì là đi.

Dù sao, bây giờ tôi cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất rồi.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...