Chồng Cũ Đòi Ly [...] – Chương 5

12

Cố Từ dường như đã coi chỗ tôi là nhà của mình, ngày nào cũng về đúng 5 giờ rưỡi chiều.

“Anh cứ ở mãi thế này thì phải trả tiền nhà đấy!”

Anh ấy thay giày rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi, đôi mắt cong lên .

“Em là người chu cấp cho , tất nhiên phải trả hết các chi phí của .”

“Không … Tôi đổi ý rồi.”

Anh nghe xong nhướng mày, ra vẻ suy nghĩ gật đầu.

“Vậy à.”

Anh bất ngờ bế bổng tôi lên, sải bước về phía phòng ngủ.

“Đừng! Cố Từ… Tôi hơi đói rồi…”

Anh bật khẽ, giọng trầm khàn mê hoặc:

“Vậy thì để cho em ăn ngay bây giờ.”

Chỉ trong chớp mắt, tôi vừa bị ném xuống giường thì chuông cửa vang lên.

Tôi như đại xá, lập tức quẫy chân nhảy xuống giường.

Anh nhíu mày khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí khi mở cửa.

Ngẩng lên , hóa ra là Phó Đình Thâm.

Anh ta trông gầy đi nhiều, quầng mắt thâm đen, hoàn toàn không còn vẻ phong độ trước kia.

“Anh là ai?”

Phó Đình Thâm mặt căng cứng, dường như hơi tức giận.

Thấy , tôi vội bước lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Tôi lạnh nhạt :

“Không liên quan gì đến .”

Anh ta cau mày tôi, trong mắt lóe lên chút cảm khó .

“Tiểu Hiểu, nghĩ đã đưa ra quyết định sai lầm.”

“Không có em, luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.”

Nghe , tôi nheo mắt, lạnh lùng liếc ta, nhếch môi đầy chế giễu.

“Đó không phải điều mong muốn sao?”

Anh ta bỗng tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay tôi, giọng mang theo chút khẩn cầu.

“Tiểu Hiểu, luôn nghĩ rằng mình nên Sở Sở, vốn không thể cân đo bằng từ ‘nên’.”

“Anh trong trách nhiệm phải ấy, lại không kiềm chế lòng mình nhớ em.”

“Vì thế, mấy năm kết hôn, luôn xa lánh em, lạnh nhạt với em.”

“Ban đầu nghĩ chỉ cần ly hôn là xong, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.”

“Nhưng Tiểu Hiểu, mấy tháng nay, nhớ em đến phát điên.”

Tôi hất mạnh tay ta ra, bước về phía Cố Từ, nắm chặt tay ấy, thuận thế tựa đầu lên vai .

“Thật không khéo, tôi đã có trai rồi.”

Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh bỗng quay đầu tôi, ánh mắt phức tạp.

Tôi rõ ràng cảm nhận , ngón tay ấy khẽ run lên.

13

“Không! Tiểu Hiểu, không tin!”

“Em sẽ không người khác! Em đang lừa !”

Phó Đình Thâm bỗng bước tới trước mặt chúng tôi, mạnh mẽ gỡ tay tôi và Cố Từ đang nắm chặt, giọt nước

mắt nóng hổi từ khóe mắt ta rơi xuống mu bàn tay tôi.

“…Buông ra! Anh buông ra!”

Anh ta dùng sức rất mạnh, khiến tôi đau đến nhăn mặt.

Cố Từ liếc tôi một cái, cuối cùng không nhịn nổi mà giơ chân đá mạnh vào bụng Phó Đình Thâm.

Tôi ta ngã nhào xuống cạnh cửa, dáng vẻ chật vật, thản nhiên :

“Tin hay không là tùy .”

Sau đó tôi đóng cửa lại.

Cố Từ đứng đó bất , im lặng chằm chằm tôi.

Tôi bối rối xoa mũi, mở miệng định dịu bầu không khí căng thẳng.

“Ờm, tay không sao chứ?”

Anh ta tôi, giọng trầm thấp vang lên.

“Rất đau.”

Tôi vội lấy hộp thuốc, kéo ngồi xuống bên sofa.

Tôi cúi đầu kéo tay lên xem xét, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.

“Không thấy vết thương mà?”

Anh ta không trả lời, chỉ nắm lấy tay tôi, ánh mắt nghiêm túc:

“Chúng ta bây giờ…”

Tôi căng thẳng lập tức cắt ngang lời ta.

“Xin lỗi, tôi không nên lấy lá chắn.”

Anh ta bất ngờ đưa tay phải nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối mặt với .

Chóp mũi chạm nhau, hơi thở nóng hổi phả lên mặt khiến tôi hơi sợ hãi.

Tôi nghe thấy giọng nghiến răng của ta, không biết có phải vì quá tức giận, đôi mắt ta ánh

lên tia đỏ nhạt.

“Giang Hiểu, tôi hỏi lại lần nữa, chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”

Tôi siết chặt nắm tay, để móng tay đâm sâu vào da thịt.

Cơn đau giúp tôi tỉnh táo hơn.

“Cố Từ, giữa chúng ta không cần tiến xa hơn nữa.”

Anh ta nhắm mắt, khóe miệng hiện lên nụ tự giễu.

“Giang Hiểu, em không có trái tim.”

Nói xong, ta bất chợt buông tay tôi, sải bước rời đi.

Tôi ra con phố mờ tối ngoài cửa sổ, bỗng thấy sống mũi cay cay.

Tôi biết, ta sẽ không quay lại nữa.

Khởi đầu cuồng dại, kết thúc điên rồ.

Không có trái tim… thì sao chứ?

Chân là thứ dễ đổi thay, giả dối và vô giá trị.

CHƯƠNG 6 tiếp:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...