08
Nghỉ ngơi hai ngày, tôi lại trở về công ty như thường lệ.
Nhưng chỉ là để nộp đơn từ chức.
Từ sau khi kết hôn, ông nội đã để tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.
Tôi vốn không giỏi quản lý điều hành, cũng không thể trái ý cụ.
Ông rằng như thế có thể tạo cơ hội để tôi và Phó Đình Thâm gặp nhau nhiều hơn, bồi dưỡng cảm.
Nay, mọi thứ đã thành công cốc, tôi đương nhiên không cần tiếp tục nhún nhường.
Tôi tranh thủ lúc Phó Đình Thâm chưa đến công ty, lén vào phòng việc, để đơn từ chức trên bàn
ta.
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, ba ngày sau tôi lại nhận điện thoại của ông nội.
Chuyện này nằm trong dự đoán của tôi, tôi không do dự mà bắt máy.
“Cháu về nhà cũ một chuyến đi.”
Chỉ một câu lạnh lùng, ông nội dường như đang rất tức giận.
Khi tôi bước vào biệt thự, thấy ông đang ngồi nghiêm trang trên ghế sofa, Phó Đình Thâm và Tống Sở Sở
đứng bên cạnh.
Một người sắc mặt lạnh lùng, một người mắt ngấn lệ.
Chỉ là khi Phó Đình Thâm thấy tôi bước vào, ta rõ ràng ngây người, trong mắt thoáng hiện vẻ u
ám khó lường.
Tôi hít sâu một hơi, đi đến bên sofa ngồi xuống, suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“Ông nội, cháu…”
Ông nội thở dài, ngắt lời tôi.
“Con bé ngốc, ông nhớ ba năm trước cháu từng , cháu nó, không ai khác ngoài nó.”
Nghe , tôi siết chặt tay, không biết phải gì để biện bạch.
“Cháu từng , chỉ muốn biết, một hòn đá nếu ủ ấm cả đời, liệu có thể nóng lên không.”
“Cháu từng con đường này là do cháu tự chọn, dù khổ đến mấy cũng phải đi đến cùng.”
“Ông biết tính cháu, bề ngoài tưởng chừng bướng bỉnh, thực chất lại là đứa con tốt bụng, ấm
áp nhất. Nhưng suốt ba năm qua cháu chưa từng hạnh phúc.”
“Con bé ngốc, cháu vốn xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên đời, cháu lại chẳng nhận
gì.”
Tôi ngồi yên lặng bên cạnh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Con bé ngốc, là nhà họ Phó chúng ta có lỗi với cháu.”
Ông nội xưa nay điềm tĩnh, lúc này lại rơi nước mắt.
Tôi nghiêng người ôm lấy ông, tay phải vỗ nhẹ lên lưng ông, giọng nghẹn ngào.
“Ông nội, đừng như .”
Nghe , ông nhẹ nhàng đẩy tôi ra, lau nước mắt cho tôi, giọng run run.
“Đứa bé ngoan, vĩnh viễn đừng quay đầu lại, người không có trái tim không xứng để cháu hy sinh như
thế.”
Ông nội vừa , ánh mắt sắc bén về phía hai người đứng cạnh.
Nghe , tôi chỉ nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của ông, nhẹ nhàng :
“Cảm ơn ông nội vì tất cả những gì ông đã cho cháu, cảm ơn.”
Khi tôi rời đi, ông nội không giữ tôi lại, lại có người chặn tôi ở cửa.
Ngẩng lên , hóa ra là Phó Đình Thâm, mắt ta hơi đỏ.
“Xin lỗi, Tiểu Hiểu, thật sự xin lỗi…”
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của ta, tôi chỉ thấy châm biếm.
“Phó Đình Thâm, bây giờ mới , đã quá muộn rồi.”
“Còn nữa, chúc và Sở Sở kia hạnh phúc bên nhau.”
Tôi nhạt, hất tay ta ra, sải bước rời đi.
Giang Hiểu, mãi mãi đừng quay đầu lại.
09
Sau khi sống một mình, tôi càng ngày càng thích bầu không khí của quán bar – nơi đàn ông đàn bà giữa
ánh đèn lấp lánh, tràn ngập hơi thở tự do.
Không ngờ lại gặp Cố Từ trong một quán bar khác.
Tôi nghi ngờ ta gắn thiết bị định vị trên người tôi.
Anh ta tôi với nụ mang đầy ý trêu chọc, khiến tôi phải nhíu mày.
“Cố Từ, theo dõi người khác là phạm pháp đấy!”
Anh ta dựa lưng vào quầy bar, chẳng bận tâm chút nào đến lời buộc tội của tôi.
Có vẻ ta đã uống khá nhiều, bước chân loạng choạng, nghiêng người dựa sát lại gần.
“Đây đã là lần thứ ba rồi, vẫn không định thực hiện lời hứa à?”
Hơi rượu nồng nặc phả vào tôi, tôi cau mày quay mặt đi.
“Biết đâu cố bám theo tôi?”
Nghe , ta nhướng mày, ngang ngược đưa tay kéo mặt tôi lại, ánh mắt sâu thẳm đâm thẳng vào tôi.
“Cô Giang chẳng lẽ… định nuốt lời? Hứa mà không giữ lời không phải là thói quen tốt đâu.”
Anh ta sống luôn ở quán bar sao?
Chẳng lẽ kiếp trước ta chết vì rượu, nên kiếp này đầu thai vào quán bar à?
Hơi thở của ta vừa mạnh mẽ vừa bao phủ lấy tôi, lơ lửng trên sống mũi khiến tôi bất giác căng
thẳng.
Đột nhiên, có thứ gì đó mát lạnh áp lên môi tôi.
Tôi bừng tỉnh mở mắt.
Anh ta đang nhắm mắt, say đắm tận hưởng…
Tôi khuôn mặt đang tiến sát lại của ta, hàng mi dài khẽ rung, đôi má ửng đỏ vì rượu.
Không biết là vì không khí quán bar tôi choáng váng, hay là tôi thực sự đã say, mà bất chợt tôi lại
không muốn đẩy ta ra.
Trong khoảnh khắc như ma xui quỷ khiến, tôi vòng tay ôm lấy cổ ta.
…
Tỉnh dậy đã gần trưa.
Tôi đưa tay xoa xoa thái dương đang đau nhức, định ngồi dậy lại không nhúc nhích nổi.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Tôi cẩn thận nhích người sang bên, chậm rãi ngồi dậy.
Trước khi rời đi, tôi đặt một xấp tiền bên gối ta.
Bạn thấy sao?