(Phần 4)
13.
Tôi đã lừa bà ta.
Tôi đã hết bằng chứng.
Nhưng khi bố mẹ già, có người con nào không lấy CMND của bố mẹ đi kinh doanh hay mua bảo hiểm?
Gia đình Từ Tĩnh Tĩnh khá hạnh phúc, ta kiếm không ít tiền trên người Uông Đồ, ít nhiều cũng phải hồi báo bố mẹ một chút.
Khi theo dõi dòng chảy của thẻ ngân hàng, tôi phát hiện mỗi tháng ta đều có một khoản chuyển khoản nhỏ cố định.
Chỉ là tôi quá lười truy cứu mà thôi.
Nếu không, với gia đình như bọn họ, ở lại thành phố này lâu như , còn mời luật sư, tiền ở đâu ra?
Nhưng cầm tiền, chính là muốn lỗ mãng.
“Đừng sợ, chỉ cần bà ký thỏa thuận với tôi, sau này không cần tiền thuốc men, tôi sẽ bộ cái gì cũng không biết.”
Bà Từ thở hổn hển và nắm chặt tay, như thể bà có thể rút dao ra và chém tôi chết trong giây tiếp theo.
Nhưng bà ta không dám.
Làm tổn thương tôi, bà ta sẽ vào tù ai sẽ chăm sóc con bà ta chứ?
Từ Tĩnh Tĩnh là một trẻ tuổi, chẳng lẽ lại muốn bố ta mỗi ngày tắm rửa cho ta?
Sau một lúc oán giận ngắn ngủi, bà Từ cuối cùng cũng nản lòng, ngồi bệt xuống đất và khóc.
Tôi lấy ra thỏa thuận đã sớm bảo Chu Mặc chuẩn bị, ký tên cho bà Từ, ấn dấu tay.
Người mẹ già vốn luôn độc đoán và mạnh mẽ, lúc này bỗng trông già đi rất nhiều.
Sau khi bà ta rời đi, tôi cầm hợp đồng và mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo là hồ sơ bệnh án của tôi, trên đó in những dòng chữ như sẩy thai, trầm cảm nặng và vô sinh suốt đời, vô cùng chói mắt.
Tôi giả vờ không thấy, bỏ lại hợp đồng liền đóng ngăn kéo, sau đó hẹn Chu Mặc đi ăn lẩu chúc mừng một chút.
“Bây giờ thì tốt rồi, tiền thuốc men của tôi cũng tiết kiệm rồi.”
Nằm trên sô pha, tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
"Bị liệt nửa người như Từ Tĩnh Tĩnh thì sao có thể sử dụng máy may trong tù chứ?’
“Cô ta có thể xin giám ngoại chấp hành.”
Chu Mặc bận rộn trong bếp, chẳng mấy chốc đã bưng ra mấy đĩa thức ăn mặn phối hợp với lẩu.
Tôi cũng không phải là bắt nạt ấy, rõ ràng là tôi đã hẹn ra ngoài ăn lẩu lại nhất định phải tự mình xuống bếp.
“Trong trường hợp của ta, việc ta có vào tù hay không không quan trọng, bố mẹ ta sẽ phải chăm sóc ta đến hết cuộc đời.”
Tôi ngồi vào nồi lẩu, lại nghĩ đến một vấn đề:
"Vậy Từ Tĩnh Tĩnh không nộp nổi tiền thì sao bây giờ?"
"Lâm vào bế tắc thôi. Cô ta không thể mua nhiều loại thuốc nhập khẩu đắt tiền."
Tôi nhúng cho Chu Mặc một miếng lòng rồi bỏ vào trong bát của :
"Anh thật sự là quá uyên bác, không ngu ngốc như tôi.”
“Không dám nhận.”
Chu Mặc , ánh mắt kia giống như thấu tất cả:
“Nhớ thường xuyên dọn dẹp lịch sử duyệt web của máy tính.”
Được rồi, kết cục của Từ Tĩnh Tĩnh, tôi đã sớm cho ta một chỗ ở Baidu rồi.
"Lúc trước , chỉ cần tôi ho một tiếng, cho dù là giao phối gián, đều có thể phán hình , lời này còn tính toán sao?"
Chu Mặc sửng sốt, ngậm một miếng lòng về phía tôi, nhanh chóng ăn xong rồi hỏi:
"Giữ lời, tôi chính là đại đao 40 mét của , chém chỗ nào thì chém chỗ đó.”
Tôi .
Ngày đó Uông Đồ và Từ Tĩnh Tĩnh đến phòng tôi đại náo một phen, tôi tức giận đến mức hạ thân xuất huyết, với tư cách là bố ruột của đứa nhỏ, vào thời khắc mấu chốt ta lại cùng tiểu nhân của mình lái xe bỏ đi.
Tôi chỉ có thể tự cứu mình.
Lúc xuống lầu, không may trượt chân lăn xuống cầu thang.
14.
Mẹ chồng đến bệnh viện an ủi tôi, đó chỉ là một tai nạn.
Nhưng tôi cảm thấy rõ ràng rằng cầu thang rất trơn, như thể có ai đó đã đổ dầu lên .
Nếu không phải tôi gọi 120 trước mới xuống lầu thì tôi đã sớm nằm trên mặt đất chảy máu đến chết rồi.
Sau khi tỉnh táo chuyện đầu tiên chính là báo cảnh sát, cảnh sát tới cửa kiểm tra, báo cáo là cầu thang rất khô ráo, cái gì cũng không có.
Tôi lập tức thủ tục xuất viện định về nhà tự mình kiểm tra, cho dù dầu bị lau, tôi cũng muốn đập sàn gỗ, tìm manh mối trong khe hở.
Mẹ chồng tôi đã chuẩn bị kỹ càng nên đã gọi điện cho ba người họ hàng ở quê, mạnh mẽ đón tôi về quê, cho oai là chăm sóc tôi ở cữ.
Nhưng bà ta lấy điện thoại di của tôi, cắt đứt tất cả liên lạc giữa tôi và bên ngoài, ngay cả cửa phòng của tôi cũng khóa.
Tôi chỉ có thể thành thật tĩnh dưỡng nửa tháng, sau đó thừa dịp bà ta buông lỏng cảnh giác vào phòng đưa cơm, tôi đè bà ta xuống đất đánh ngất xỉu rồi chạy ra ngoài.
Khi tôi trở lại biệt thự, không còn dấu vết gì, sàn gỗ của cầu thang lát bằng đá cẩm thạch mới.
Chỉ có Từ Tĩnh Tĩnh mỗi ngày gửi tin nhắn quấy rầy, hạt muối mỉa mai trào phúng không ngừng rơi vào miệng vết thương của tôi.
Còn mẹ chồng tôi lúc đó thì kêu khắp nơi rằng tôi không hiểu lòng người tốt, bà đã rất vất vả để chăm sóc tôi trong thời gian tôi ở cữ cuối cùng lại đánh bà.
Không phải bà ta thích khóc sao?
Tôi muốn để cho bà ta nửa đời sau đều phải lấy nước mắt rửa mặt vượt qua.
"Tìm cho tôi vài diễn viên nam trông có vẻ học thức."
Chu Mặc giật mình, bắt đầu tạo dáng, như muốn , chuyện này tôi có thể .
Tôi nghĩ nghĩ, lại dặn dò:
"Nhất định phải hói.”
Chu Mặc lập tức thu hồi tạo hình, sờ sờ mái tóc rậm rạp của mình:
"Được, chờ một chút.”
Luật sư việc rất lưu loát, không đến một tuần, tôi nghe mẹ chồng tôi ở quê đã dùng lỗ mũi người.
Bởi vì có một lãnh đạo tới cửa, muốn mở nhà máy, thật trùng hợp là muốn dùng nhà và đất đai của bà ta để .
Nhà bà ta sắp bị bỏ và dời đi nơi khác.
Bấm ngón tay tính toán, 800 vạn.
Mẹ chồng không đồng ý, nhất định đòi 1200 vạn.
Lãnh đạo tận khuyên bảo thương lượng với bà, cuối cùng thành giao với giá 1000 vạn, ký hợp đồng.
Hợp đồng quy định rằng nó phải bỏ trong vòng sáu tháng.
Bà già đó nằm mơ trúng xổ số cũng không dám nghĩ tới 10 triệu, cái này còn không phải vui chết sao.
Bố mẹ Từ tới cửa đòi tiền thuốc men, bà ta đều dùng tiền mặt ném vào mặt họ, khiến một cặp vợ chồng già phải quỳ xuống đất để nhặt tiền.
Còn bảo mẫu giá cao đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình, và bà ta luôn ra lệnh và mắng mỏ giúp việc khi có người ở bên cạnh, trung bình nửa tháng sẽ đổi người một lần.
Mặc vàng đeo bạc, khoác lông thú.
Khí thế phú bà kia đã trở thành đề tài câu chuyện mười dặm tám xã.
Trên mặt có ánh sáng.
Cứ như đắc ý nửa năm, mắt thấy di sản Uông Đồ lưu lại đã thấy đáy bộ phận bỏ và dời đi nơi khác vẫn còn chưa tới.
Cho đến một buổi sáng khi bà thức dậy, trên phòng có chữ viết thật to, bị người ta dùng sơn đỏ bôi lên.
Bà mới như tỉnh mộng, phát hiện ra mình đã bị lừa.
Với một hơi thở đột ngột, bà ngã xuống đất.
Bà ta đã bị đột quỵ.
15.
Mẹ chồng khi còn trẻ đã rất độc đoán, bà thật sự là xách theo dao phay đánh thiên hạ, chó trong thôn đều sợ.
Bọ hung lăn phân, gặp phải bà cũng đều phải đi vòng qua.
Bố Uông Đồ bị bà ức hiếp đến không thể nhịn nữa liền uống thuốc rời đi.
Bây giờ bà trúng gió liệt nửa người ở nhà, miệng lệch mắt lệch, tứ chi không lưu loát, lại không có tiền, càng không có người hầu hạ.
Hành gắn bó với một cây gậy mỗi ngày, cả hai tay đều rất khó hoạt .
Mỗi khi có người đi ngang qua cửa nhà bà, bà đều khóc lóc kể lể một phen, dần dà, cũng không ai nguyện ý đi qua trước cửa nhà bà nữa.
Dù sao tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, nào có rảnh mỗi ngày khóc tang.
Chưa đầy nửa năm, cả người bà tiều tụy như Gollum trong "Chiếc nhẫn".
Đây là lần cuối cùng tôi nghe tin tức của bà ta, cũng là lần cuối cùng lại quá khứ.
Một năm sau khi Uông Đồ chết, tất cả những gì liên quan đến ta đều đã kết thúc.
Chu Mặc cầm tư liệu của tôi, giúp tôi soạn thảo các loại hợp đồng thương mại, công ty mới mở còn có rất nhiều vấn đề dựa phải vào ấy.
“Này, đây là giấy tờ rút đơn kiện của Phùng Nguyệt, những chứng cứ này đều giữ lại đi, không chừng về sau còn có thể dùng .”
Tôi nhận lấy tài liệu, nhạt, tôi đoán, sau này không cần nữa.
Phùng Nguyệt sau khi bị bắt vừa kháng cáo kéo dài thời gian, vừa khóc hô muốn gặp tôi.
Lúc đầu tôi phớt lờ ta cho đến khi ta đập đầu vào tường và gần như bị biến dạng.
Tôi biết ta muốn tôi rút đơn kiện, tôi muốn xem xem ta lấy lý do gì để thuyết phục tôi.
“Con, con của tôi phải sao bây giờ?”
“Bố của nó là một tên khốn kiếp, ta đã cầm tiền đưa rồi bỏ chạy, mặc kệ sống chết của đứa nhỏ.”
“Nếu tôi ngồi tù, con tôi sẽ thành nhi, bà ngoại nó sẽ không nuôi nó."
Phùng Nguyệt quỳ gối trước mặt tôi, khóc đến tê tâm liệt phế.
Đúng , thầy Tony luôn miệng muốn cùng Phùng Nguyệt kết hôn lại bỏ chạy rồi.
Mẹ chồng chỉ lo tiêu xài di sản của con trai, đứa bé vốn nên gọi bà ngoại kia, bị bà tự mình đưa đến viện phúc lợi.
Thế phong nhật hạ.
Nhưng trẻ con vô tội.
“Được, vì dù có khốn nạn đến đâu cũng không bỏ mặc đứa nhỏ nên tôi sẽ rút đơn kiện.”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn......”
Phùng Nguyệt không học hành nhiều, không thể gì ngoài những lời cảm ơn, và không ngừng dập đầu cám ơn với tôi.
Vừa nghĩ tới việc lập tức sẽ đoàn tụ với con của mình, tim tôi như đao cắt, nhanh chân bỏ chạy.
Không lâu sau, tôi nhận tiền hoàn lại của , chỉ còn lại 160 vạn.
Phần còn lại dùng hết để mua bảo hiểm 20 năm cho con, sợ mình chết, con không có của hồi môn, sau này ở nhà chồng bị người khinh thường.
Vì , ngay khi nhận tiền, đã mua bảo hiểm cho đứa trẻ.
Từ nhỏ không có thương của mẹ, hiện tại bồi thường gấp bội cho con mình.
Cô còn , phần tiền này, sẽ chia cho tôi.
Tôi không muốn nó.
Lúc đến viện phúc lợi nhận con về cùng với Phùng Nguyệt, cục cưng mềm mại không biết người nào với người nào, trong lúc vô gọi tôi một tiếng mẹ.
Tôi thừa nhận, hốc mắt tôi đỏ lên.
15.
“Khi nào thì em đồng ý lời cầu hôn của ?"
Ăn một bữa lẩu ngon lành, Chu Mặc lại bắt đầu nhắc tới chuyện cầu hôn tôi.
"Anh biết mọi thứ về tôi. Anh, một chàng trai tốt, chưa vợ, tại sao lại cầu hôn tôi?"
“Anh nên tìm một tốt hơn, ấy chưa từng trải qua đau đớn, khát khao , hướng tới hôn nhân, giống như tôi đã từng khi còn trẻ.”
Kết hôn với ấy và có thêm một đứa con.
"Chính là bởi vì biết hoàn cảnh của em, cho nên cảm thấy em đặc biệt thích hợp với ."
Chu Mặc cứng miệng:
"Bây giờ những người phụ nữ nguyện ý tiếp nhận nam DINK cũng không có nhiều lắm, ghét trẻ con. Vân à, Kỳ à, bảo bối à, em chính là người phụ nữ phù hợp với nhất trên đời này.”
"Ai tôi muốn DINK?"
Tôi chỉ gặp phải những người không tử tế và bị tổn thương một cách thụ , không phải là tôi thực sự không con mình.
"Tôi biết ở nước ngoài có một loại công nghệ nào đó, chỉ cần trứng khỏe mạnh, những vấn đề khác đều dễ đều dễ thương lượng."
Chu Mặc kéo tay tôi qua, nghiêm trang hươu vượn:
"Con người sẽ thay đổi, có thể DINK bao lâu, do em định đoạt.”
Có một chút cảm .
Nhưng tôi rút tay về, gắp thức ăn cho .
“Không muốn đương, không muốn kết hôn, không muốn sinh con, chỉ muốn gầy, đẹp, giàu có.”
Anh ấy rất tốt, đáng tiếc đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân hồn nhiên nhất của tôi.
“Nào, nâng chén, cảm tạ người chồng quá cố của tôi.”
Cảm tạ - - ta để lại di sản cho hiền thê;
Tặng giác mạc cho Chu Mặc;
Trả lại vợ cho chàng đẹp trai;
Trao đau đớn cho tiểu nhân;
Tặng tịch mịch tặng mẹ ruột;
Giao tâm can tỳ phế thận cho xã hội;
Thưởng cho mình đoạn tử tuyệt tôn.
Anh ta là một người rất tốt!
---------------------------------------
- Hết -
Bạn thấy sao?