Mười năm hôn nhân, cuối cùng tôi cũng được “vị tiểu tam sinh viên trẻ trung” của chồng ghé thăm. Cô ta ôm bụng bầu, cười nhạt đầy ẩn ý: “Có con gà mái già không đẻ được trứng, lại cứ ôm khư khư ổ gà nhà hào môn.” Tôi vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa thì Chu Thành Huy đã vội nghiêng người che chắn cho cô ta. Phản ứng nhanh như chớp khiến tôi không nhịn được bật cười. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ rạch rõ ràng: “Con gà non mới anh nuôi? Tươi quá nhỉ. Còn anh? Gà trống già?” Anh ta không dám cãi, chỉ đứng yên chắn trước cô gái mềm yếu kia. Tốt lắm. Anh ta quên rồi à? Quên mình đã từng là “tiểu Chu” thế nào mới leo lên làm “Tổng Giám đốc Chu”? Vậy thì… để tôi giúp anh trở lại điểm xuất phát.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?