Chồng Chia Tay Người [...] – Chương 8

10

Mỗi ngày tôi đều thay đổi cách để giày vò ta.

Luôn luôn nhắc nhở rằng tôi đang nắm giữ bằng chứng trong tay.

Để ta sống trong sợ hãi, hoang mang từng phút từng giây.

Tối hôm đó tôi không đến ăn cơm.

Hôm sau, bố mẹ chồng bắt đầu đến nhà khuyên nhủ tôi.

Tay xách nách mang, cái gì tốt là đem cái đó, cái gì đắt là mang đến.

Tôi thì chỉ mỉm ứng phó,không nổi giận với người già, cũng không nhượng bộ.

Cho đến khi họ dẫn theo Diệp Minh Chu, đưa cả bố mẹ tôi đến.

Trước mặt tôi, Diệp Minh Chu quỳ xuống, dập đầu xin lỗi bố mẹ tôi.

Bố mẹ chồng đứng bên nở nụ gượng gạo.

Bị ánh mắt lạnh lùng của bố mẹ tôi chằm chằm, vẫn dày mặt cầu xin họ giúp khuyên tôi.

Bố mẹ tôi sớm đã nghe Đoá Đoá kể sơ về chuyện này.

Sau đó tôi cũng kể lại tất cả.

Họ hiểu tôi, biết tôi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.

Tất nhiên sẽ chẳng đối xử tử tế với nhà họ Diệp nữa.

Nếu không vì thấy bố mẹ Diệp Minh Chu đã già yếu,chắc họ còn chẳng thèm để ý.

Còn khi ông bà nội cầu cháu giúp ba xin tha,con bé cũng thẳng thừng từ chối.

Dù mới chỉ chín tuổi, con vẫn chưa hiểu hết ân oán người lớn, cũng biết chính ba và dì Linh Linh đã mẹ tổn thương.

Cũng bởi vì có dì Linh Linh,ba mới không còn thời gian ở bên con, ngày càng đối xử tệ với con.

Cứ như thế,tôi hành hạ Diệp Minh Chu suốt hai tháng trời.

Anh ta không chỉ gầy rộc, mà còn rụng tóc vì căng thẳng.

Cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý ly hôn.

Anh ta gần như không thể chờ thêm giây nào, lập tức soạn thảo xong thỏa thuận ly hôn.

Tất cả bất sản đều thuộc về tôi, tiền tiết kiệm chia bảy ba, tôi bảy ta ba, quyền nuôi con cũng giao cho tôi.

Lúc đưa bản thỏa thuận cho tôi ký,tôi thấy tay ta run lên không kiềm .

Ánh mắt tôi đầy khẩn cầu và sốt ruột.

Tôi mỉm bộ dạng thảm đó, để ta thấp thỏm một lúc mới ký vào.

Diệp Minh Chu như bị rút hết sức lực, khuỵu xuống đất.

Một tháng sau, rời khỏi cục dân chính sau khi nhận giấy ly hôn,tôi giao lại cho ta toàn bộ video giám sát và bản sao lưu.

Nói thật, tôi từng lúc nào cũng nghĩ đến việc hủy diệt ta hoàn toàn.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ, điều tôi cần nhất là con và bố mẹ có thể sống tốt.

Ép người đến đường cùng không phải lựa chọn khôn ngoan.

Giống như những việc Diệp Minh Chu đã từng với tôi.

Nếu khi đó ta không dồn tôi đến tuyệt lộ, có thể mọi chuyện sau đó đã không xảy ra.

Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó Diệp Minh Chu đưa đủ tiền bồi thường ly hôn, để tôi mang con rời đi,thì ta chắc chắn đã không rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.

Tôi sẽ không tuyệt , cũng không ngu xuẩn như ta.

Tôi biết chắc sau này Diệp Minh Chu sẽ không sống yên ổn .

Đó là điều chắc chắn.

Hà Linh Linh không phải dạng phụ nữ dễ chịu.

Nếu không có con thì còn dễ .

Nhưng hiện giờ ta đã nghỉ việc để dưỡng thai, rắc rối của Diệp Minh Chu chỉ mới bắt đầu.

Chỉ là, những chuyện đó không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi bán hai căn nhà, đưa con đến định cư tại Nham Thành – nơi có không khí nghệ thuật đậm đà.

Con tôi từ nhỏ đã thích vẽ tranh.

Nơi này có giáo viên và trường học rất tốt, con bé rất hạnh phúc.

Ngoài vài người thân thiết luôn quan tâm tôi và bố mẹ lo lắng cho tôi,

tôi không với ai rằng mình đang ở đâu.

Và họ, vì tôi và con, cũng chọn cách giữ khoảng cách với Diệp Minh Chu, không nhắc gì thêm.

Tôi cứ ngỡ cuộc sống sẽ cứ thế yên bình trôi qua.

Ai ngờ nửa năm sau, tôi lại gặp lại Diệp Minh Chu.

Trước đó nghe bè bàn tán vài câu, ta sống không tốt lắm, tôi cũng chẳng hỏi.

Giờ gặp lại mới biết, đâu chỉ là “không tốt”.

Phải là rất tệ.

Diệp Minh Chu chặn tôi trước nơi tôi tan , trông như một người đàn ông bị cuộc đời dồn đến phát điên.

Tự một tràng không ngớt.

11

Thì ra sau khi tôi rời đi cùng con , Hà Linh Linh lập tức trở mặt, bắt đầu ép Diệp Minh Chu cưới ta.

Nhưng đơn vị của Diệp Minh Chu rất coi trọng đạo đức của nhân viên.

Vì tôi là “người điên”, nên họ cho rằng ta chịu khổ vì ly hôn là hợp lý.

Nhưng vừa mới ly hôn đã lập tức cưới người khác thì chắc chắn không .

Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, Diệp Minh Chu lại rất quý trọng danh tiếng của mình.

Nếu không, ta đã chẳng dùng thủ đoạn ép tôi phát điên để đóng vai nạn nhân.

Ai ngờ Hà Linh Linh không hề có ý định chờ đợi.

Có lẽ kế hoạch ép tôi phát điên thành công khiến ta tự tin rằng cũng có thể dùng cách tương tự ép Diệp Minh Chu.

Kết quả là khi đến đơn vị ầm lên, ta khiến cha của đứa bé trong bụng mất hẳn công việc.

Điều đó với Diệp Minh Chu, một người luôn sĩ diện và tự cao, là điều không thể chấp nhận nổi.

Không biết là ta thật sự phát điên hay sao nữa.

Sau tất cả, Diệp Minh Chu lại bắt đầu nhận ra điểm tốt của tôi.

Anh ta từ sau khi tôi rời đi, lúc nào cũng nghĩ đến tôi.

Anh ta Hà Linh Linh là một kẻ điên, chỉ có tôi mới thật lòng đối xử tốt với ta.

Anh ta xin lỗi, bảo muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho tôi và con .

Tôi chỉ thấy ta bị bệnh.

Mà sau đó những gì ta thật sự chứng minh là bệnh nặng không nhẹ.

Anh ta bắt đầu chặn đường đi và về nhà của tôi mỗi ngày.

Ngày nào cũng cầu xin tôi quay lại.

Tôi đổi đường, báo cảnh sát, cũng chẳng thể dập tắt ảo tưởng của ta.

Người từng tàn nhẫn tổn thương tôi như thế, giờ lại ra vẻ si ,

ảo tưởng rằng tôi sẽ quay lại cái địa ngục do chính ta tạo ra.

Cô giáo dạy múa của con tỏ ý thích tôi,

còn hỏi tôi có cần ta giả trai để khiến chồng cũ từ bỏ hy vọng.

Tôi bật từ chối.

Tôi không cần dựa vào người đàn ông khác để giải quyết phiền phức hay để sống tốt.

Trước khi kết hôn với Diệp Minh Chu, tôi đã có công việc riêng.

Giá trị của tôi không phải nhờ Diệp Minh Chu mà có.

Tôi chỉ là bị ta lừa gạt.

Nhưng bây giờ, tôi đã tỉnh rồi.

Và tôi cũng đã không còn bận tâm đến Diệp Minh Chu nữa.

Nên ta nghĩ gì, có còn tôi hay không, có từ bỏ hay không, đều không quan trọng với tôi.

Tôi chỉ mong ta đừng quấy rầy tôi nữa.

Khi tôi như , giáo viên múa có hơi thất vọng, rồi lại mỉm .

Anh ấy : “Vậy thì chúng ta chứ?”

Tôi gật đầu.

Sau đó, tôi tự mình giải quyết mọi chuyện.

Tôi với Diệp Minh Chu,

những “hành vi si ” mấy hôm nay của ta tôi đã quay lại hết.

Cộng với camera dọc tuyến đường từ nhà tôi đến chỗ ,

tôi đảm bảo đoạn video mới sẽ càng hấp dẫn.

Tôi : “Anh cút hay không? Không cút tôi sẽ đưa cho phóng viên đăng lên khắp nơi.”

“Đến lúc đó, không chỉ thân bại danh liệt, mà cả bố mẹ, họ hàng nhà cũng chẳng ngẩng đầu nổi.”

Diệp Minh Chu xám xịt mặt mày, lặng lẽ biến mất.

Khi đó tôi từng nghe người ta ,

đứa trẻ kia sinh ra đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Hà Linh Linh bị tổn thương nghiêm trọng, không thể sinh thêm lần nữa, bám chặt lấy Diệp Minh Chu.

Sau khi ép cưới thành công, ta lại giày vò ta đến mức sống không bằng chết,

thậm chí còn suýt kéo ta chết chung.

Sau đó không biết vì sao Hà Linh Linh bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần,

bị Diệp Minh Chu đưa vào viện tâm thần.

Không lâu sau lại bị thả ra, Diệp Minh Chu thì bị bắt.

Sự việc còn lên cả tin tức địa phương.

Hóa ra Diệp Minh Chu không chịu nổi sự dằn vặt từ Hà Linh Linh,

đã cùng thân là bác sĩ tâm lý từng bị Hà Linh Linh hãm giả hồ sơ,

ép ta vào bệnh viện tâm thần.

Không biết là do quá đau lòng hay bị kích thích trong viện,

sau khi thả ra, Hà Linh Linh ký giấy hòa giải, chờ Diệp Minh Chu ra tù,

rồi dùng dao đâm ta bị thương,

dùng búa đập gãy xương sống của ta.

Diệp Minh Chu bị liệt.

Hà Linh Linh thì vào tù.

Còn đứa bé kia vì thể trạng quá yếu, cuối cùng cũng không sống .

Tôi nghĩ, ở một góc độ nào đó, đó cũng là một điều tốt.

Nếu không, một người mẹ điên và một người cha liệt,

cuộc đời đứa bé đó sẽ ra sao, tôi không dám tưởng tượng.

Về sau, con tôi đậu vào một trường trung học danh tiếng, chuẩn bị theo đuổi con đường nghệ thuật,

thực hiện giấc mơ của mình.

Công việc của tôi cũng ngày càng ổn định, đón bố mẹ lên thành phố sống cùng.

Các vấn đề tâm lý của tôi cũng tự nhiên biến mất, không cần thuốc men.

Những năm tháng sau này,

tôi sẽ dùng chính đôi tay mình để dựng nên một bầu trời cho bản thân và cho gia đình.

Và thứ nóng bỏng hơn cả nước mắt và gò má,

chính là mà tôi dành cho cuộc sống.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...