Nhìn chằm chằm vào phiếu khám thai đó, tôi biết —Tôi không còn gì để với họ nữa.
Ba ngày sau Diệp Minh Chu mới về nhà.
Trong thời gian đó có gọi cho tôi vài cuộc, tôi đều không bắt máy.
Không phải tôi giận dỗi hay cố tránh né.
Mà bởi tôi cảm thấy mình như một thùng thuốc nổ sắp phát nổ bất cứ lúc nào.
Tôi không thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa.
Không bắt máy là chút lý trí cuối cùng của tôi, đang bảo vệ chính mình.
Bảo vệ con .
Bảo vệ cái mái ấm đang mục nát này.
Nhưng thật ra tôi có linh cảm…
Cái nhà này, có lẽ không thể giữ nữa rồi.
Diệp Minh Chu có lẽ qua thái độ của tôi và con , đã chắc chắn rằng tôi đã biết chuyện và Hà Linh Linh.
Thế là không thèm giữ hình tượng nữa.
Về nhà rồi thì thay đổi hoàn toàn.
Từ im lặng né tránh chuyển sang cố khiêu khích.
Ví dụ như, cố ý gọi điện thoại cho Hà Linh Linh trước mặt tôi.
Không hề kiêng kỵ buông ra những lời tứ.
Ví dụ như, chỉ vì con mở món quà mang về mà nổi trận lôi đình.
Nói đó là quà đặc biệt mua cho Hà Linh Linh.
Nói con tôi là đứa không dạy dỗ tử tế.
Lại ví dụ như, khi ba mẹ tôi đến nhà thăm Đoá Đoá,chỉ vì ba tôi lỡ tay uống trước ly trà pha, liền bóng gió mỉa mai suốt mấy chục phút.
Tôi bị dồn ép đến mức giống như một người đàn bà đanh đá, phải cãi nhau ầm ĩ với .
Hết lần này đến lần khác.
Anh thì vẫn thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng tôi phát điên.
4
Anh ta luôn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Dùng giọng điệu bình tĩnh để ra những lời khiến tôi đau khổ đến sụp đổ.
Anh ta tận dụng tất cả những người và chuyện có thể tổn thương tôi để dồn tôi đến phát điên.
Rồi sau khi khiến tôi phát điên, ta lại kéo tôi đứng trước gương.
Bắt tôi xem mình bây giờ thảm đến mức nào.
Lúc ấy ta cố ý tỏ vẻ bất đắc dĩ, chịu đựng.
Nhưng giọng điệu thì lại trịch thượng, ra vẻ đạo đức:
“Thời Nguyệt, sao em lại trở thành như thế này?”
“Em muốn hủy hoại gia đình này sao? Anh thật sự rất thất vọng về em.”
Tôi kiệt sức.
Dần trở nên không còn là chính mình nữa.
Tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó sai sai là khi, sau một trận cãi vã lớn,vô nghe thấy ta chuyện điện thoại với mẹ chồng.
Bên kia điện thoại, mẹ ta dặn phải chăm sóc cái thai trong bụng Hà Linh Linh cho tốt.
Nói rằng đó mới là đứa có thể nối dõi tông đường cho nhà họ.
Diệp Minh Chu chỉ “ừm” vài tiếng, nghe ra tâm trạng không tốt.
“Con biết rồi, mấy người đừng quản nữa.”
Anh xong, thở dài một tiếng.
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra —
Hóa ra, Diệp Minh Chu muốn ly hôn,Nhưng vì nơi việc của ấy rất coi trọng đạo đức cá nhân,
nên không dám chủ đề nghị, mà lại muốn ép tôi ra trước.
Thảo nào.
Thảo nào từ khi về nhà, ta cứ liên tục khiêu khích, ép tôi nổi điên.
Thật nực .
Mười năm cảm, mà Diệp Minh Chu còn không dám đường hoàng một câu “chúng ta ly hôn đi”.
Đến cuối cùng, ngay cả một cái kết văn minh cũng không thể có.
Tôi cảm thấy tội nghiệp cho chính mình.
Tối hôm đó, tôi đưa con về nhà mẹ đẻ.
Trước khi đi, tôi ôm con bé và xin lỗi.
Nói rằng mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn nữa, mẹ xin lỗi thật nhiều.
Lần này, Đoá Đoá không khóc.
Ngược lại, con bé ôm tôi thật chặt.
Nó :
“Mẹ ơi, dạo này mẹ không còn nữa.
Nếu mẹ có thể , thì dù mẹ với ba không ở bên nhau, Đoá Đoá cũng không sao đâu.”
Nước mắt tôi tuôn ra ngay lập tức.
Hôm sau, tôi gọi điện cho Diệp Minh Chu.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Nói xong câu đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Phía bên kia, Diệp Minh Chu lại im lặng hồi lâu.
Tôi không hiểu ta đang nghĩ gì.
Mãi đến vài ngày sau, vào đúng ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, ta bất ngờ mời hết bè và người thân hai bên đến một khách sạn.
Trước khi tiệc bắt đầu, kéo tôi vào một phòng nhỏ.
“Thời Nguyệt, Linh Linh có thai rồi, là con trai.”
“Em muốn ly hôn, đồng ý. Nhưng có điều kiện.”
Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi thấy trong mắt có chút áy náy, ngập ngừng.
Nhưng cảm đó chỉ thoáng qua chốc lát.
Ngay sau đó, là ánh mắt lạnh lùng và thái độ dứt khoát.
“Ba căn nhà đứng tên trong hôn nhân thuộc về .
Tiền tiết kiệm, em ba phần, bảy.
Đoá Đoá có thể nuôi, nếu em muốn giành quyền nuôi con thì cũng .”
“Em đồng ý thì ngay lập tức đi thủ tục.
Nếu không đồng ý…”
Bạn thấy sao?