Chồng Chia Tay Người [...] – Chương 1

Chồng tôi sau khi chia tay với , ngồi một mình suốt đêm ngoài ban công.

Anh ấy đã chấp nhận số phận.

Sáng hôm sau, khi đeo cặp sách cho con thì bị con đẩy ra.

Điện thoại vang lên, đơn vị thông báo tạm thời không cần đi .

Trên bàn trà là quà xin lỗi mà bố mẹ chồng mang tới.

Ấm nước trong bếp phát ra tiếng rít chói tai.

Âm thanh kéo dài rất lâu, mà tôi không nhúc nhích lấy một bước.

Đột nhiên, Diệp Minh Chu gào lên như sụp đổ:

“Thời Nguyệt, bây giờ em hài lòng rồi chứ?”

Tôi ngồi bên bàn ăn, lặng lẽ ăn miếng bữa sáng cuối cùng, .

Bộ dạng đau khổ, phát điên vẫn phải nhẫn nhịn của — thật quen thuộc.

Bởi chỉ nửa tháng trước thôi,

Chính Diệp Minh Chu đã công bố đoạn video giám sát trong nhà trước mặt họ hàng hai bên.

Lúc đó, người phát điên trong video là tôi.

Người sụp đổ… cũng là tôi.

1

Tôi phát hiện Diệp Minh Chu ngoại là ba tháng trước.

Hôm đó là sinh nhật tôi.

Anh sẽ dẫn con ra ngoài mua quà.

Nhưng mãi mới về, tay con bé lại cầm theo một ly trà sữa lạnh.

Dạ dày con bé yếu, xưa nay chưa bao giờ uống lạnh.

Vẻ mặt ngập ngừng, ánh mắt dao .

Ly trà kia, chắc chắn không phải do Diệp Minh Chu mua.

Làm tôi bắt đầu nghi ngờ.

Và quả nhiên, Diệp Minh Chu đã ngoại .

Người phụ nữ đó tên Hà Linh Linh.

Là nhân viên mới đến chỗ nửa năm trước.

Tôi từng nghe tên ta nhiều lần.

Trong lời kể của Diệp Minh Chu, Hà Linh Linh là một trẻ vừa ngốc vừa phiền, chuyên rối cho bộ phận.

Anh bảo ta không hiểu chuyện, hấp tấp, kiểu gì cũng bị điều đi nơi khác.

Lúc đó, tôi còn khuyên .

Nói người trẻ cần kinh nghiệm, nên cho họ cơ hội.

Anh nghe xong chỉ bất đắc dĩ, ôm tôi vào lòng, nũng nịu thở dài:

“Vợ ơi, sao em lại tốt như ? Lấy em là phúc ba đời của rồi.”

Tôi chưa từng nghĩ, cái tên đó lại liên quan tới gia đình tôi.

Càng không ngờ, họ chẳng hề che giấu, dám nắm tay, hôn nhau ngay trước mặt con tôi là Diệp Đoá.

Là họ nghĩ con còn nhỏ, không hiểu gì sao?

Hay vì sự tin tưởng tôi dành cho Diệp Minh Chu đã trở thành bùa hộ mệnh cho họ tha hồ càn?

Họ đang tận hưởng cái cảm giác lén lút ngay trước mắt tôi sao?

Thì ra, người ngốc là tôi.

Con tôi nghẹn ngào kể lại mọi chuyện về dì Linh Linh mà nó luôn giấu.

Lúc đó tôi mới biết —

Hà Linh Linh xuất hiện từ nửa năm trước, đã sống trong tim Diệp Minh Chu.

Anh ấy ta từ cái đầu tiên.

Con bé ôm tôi, khóc nức nở, cầu xin tôi đừng để ba mẹ chia tay.

xin lỗi tôi.

nó sợ, nên mới không kể.

: “Mẹ ơi, đừng bỏ rơi con.”

Tôi im lặng rất lâu.

Nỗi đau như vỡ tim và sự xót xa cho con khiến tôi gần như sụp đổ.

Con bé vốn nhút nhát và nhạy cảm từ nhỏ, tôi không trách nó .

Tôi chỉ trách bản thân đã quá tin người.

Tôi từng nhiều điều ngốc nghếch.

Ví dụ như đêm đó ôm con khóc suốt cả đêm, không nỡ tổn thương nó.

Vậy nên tôi quyết định hôm sau sẽ chuyện rõ ràng với Diệp Minh Chu.

Nhưng không ngờ, ta lại dẫn theo Hà Linh Linh tới.

Tại quán cà phê dưới tòa nhà nơi Diệp Minh Chu việc.

Tôi ngồi một bên, hai người họ ngồi bên kia.

Anh hỏi tôi muốn uống gì, rồi tự nhiên gọi nước giúp kia.

Sau đó họ nhau , ánh mắt ăn ý mà tôi không hiểu nổi.

Tôi họ, chợt thấy mình mới là kẻ thứ ba.

Bỗng nhiên Diệp Minh Chu mở miệng:

“Thời Nguyệt, em hơi quá rồi. Linh Linh không cố ý, ấy không biết Đoá Đoá bị đau dạ dày. Mua trà sữa chỉ là vì tốt bụng thôi.”

“Thời Nguyệt”, “Linh Linh” —

Cách gọi này khiến tôi không thể nào nổi.

Tôi không biết nên gì.

Sự xuất hiện của Hà Linh Linh hỏng mọi kế hoạch của tôi.

Tôi vốn muốn bàn về gia đình, tương lai.

Muốn hỏi Diệp Minh Chu định sao.

Tôi sợ ở nhà sẽ mất kiểm soát cảm , nên bảo chọn địa điểm.

Nhưng lại tưởng tôi vì chuyện con nhập viện mà muốn khó người mua trà sữa,

nên chủ dắt người đến.

Họ trông thản nhiên.

Nếu tôi chưa biết gì về mối quan hệ của họ, có lẽ buổi gặp mặt này sẽ chỉ là một màn xã giao thông thường.

Có khi tôi còn thấy áy náy,

còn sẽ xin lỗi bé mới ra trường ngồi trước mặt.

Dù gì thì người ta cũng có lòng tốt.

Nhưng giờ tôi đã biết sự thật. Tôi không thể tự lừa mình nữa.

, mỗi phút mỗi giây ngồi ở đây,tôi đều muốn hắt cốc cà phê vào đầu họ.

Không thể chuyện nữa.

Tôi đứng dậy bỏ đi, bước chân ngày càng nhanh.

Phía sau Diệp Minh Chu gọi tên tôi, mang theo cả sự bực bội.

Nhưng ta không đuổi theo.

Một con người sao có thể thay đổi nhanh đến ?

2

Tôi và Diệp Minh Chu quen nhau từ thời niên thiếu, là mối đầu của nhau.

Lần đầu gặp mặt, bị người ta chặn trong ngõ đánh hội đồng.

Tôi không đủ can đảm ngăn cản, cũng không kịp gọi cảnh sát.

Chỉ có thể lao vào trạm chuyển phát nhanh ở đầu ngõ, ôm hai kiện hàng chạy ra.

Người trong trạm ngơ ngác đứng .

Đến khi thấy tôi rẽ vào ngõ nhỏ, mới sực tỉnh.

Nhân viên trạm, người đến nhận hàng và cả mấy người hóng chuyện đều nối đuôi nhau chạy theo tôi vào ngõ.

Ầm ầm một đám người.

Mấy tên lưu manh đang đánh Diệp Minh Chu sợ chết khiếp.

Chưa kịp kỹ đã tưởng có người đến giúp, liền quay đầu bỏ chạy.

Cứ như thế, tôi đã cứu .

Sau đó, tôi và Diệp Minh Chu dùng tiền sinh hoạt mua trái cây mang đến cảm ơn người trong trạm.

Mọi người biết rõ ngọn ngành thì ồ lên.

Lúc ấy, trên mặt Diệp Minh Chu vẫn còn vết thương, nụ trông vừa ngốc vừa xấu.

Nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.

Đối diện với những lời trêu chọc.

Anh nghiêm túc gật đầu thật mạnh:

“Đúng , tôi nhất định sẽ báo đáp ấy.”

“Không sai, ấy là người dũng cảm và tốt bụng nhất tôi từng gặp, còn cực kỳ thông minh nữa.”

Tôi đứng bên cạnh , bị khen đến ngại ngùng.

Bàn tay ấm nóng của cậu thiếu niên gần sát vạt váy tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...