“Nhưng…” Trần Lễ vẫn lưỡng lự.
“Nhưng nhị gì, nếu áy náy thì trả cho ta một trăm hai mươi triệu, thế là xong nợ.”
Anh ta im lặng một lúc:
“Tiểu Vũ, em đúng.”
Tôi nắm chặt điện thoại đến trắng cả khớp tay.
Tôi nghe thấy Phương Vũ nũng nịu hỏi nếu lấy lại cổ phần, ta có cho ta không.
Và ta “”.
Dạ dày tôi cuộn lên, tôi lao vào nhà vệ sinh nôn đến trời đất đảo lộn.
Tôi run rẩy hỏi đối phương là ai.
Nhưng người đó không trả lời.
Bao năm nay Trần Lễ chẳng buồn che giấu.
Bằng chứng ngoại của ta, tôi có cả đống.
Điều tôi muốn nhất vẫn là quyền nuôi con.
Tôi cho thôi việc bảo mẫu trong nhà.
Nhưng Trần Lễ vẫn không có thái gì.
Tôi bất an, thậm chí nghĩ đến chuyện đổi trường cho con.
Bạn thân Chu Viện an ủi tôi:
“Ninh Ninh, đừng lo quá. Dù sao Trần Lễ cũng là cha của Nhuận Nhuận. Nếu còn là người, ta sẽ không con.”
Không đâu, Trần Lễ vốn chẳng thích Nhuận Nhuận.
Lúc đầu ta vẫn hôn con bé, ôm nó gọi là “công chúa nhỏ của ba”.
Nhưng sau đó, ánh mắt ta con chỉ còn lại sự chán ghét.
Có lần hiếm hoi ta về nhà.
Nhuận Nhuận sợ vất vả, bưng bát canh gà dì giúp việc hầm mang lên cho .
Con bé vừa đẩy cửa, gọi một tiếng “ba” thì bị ta quát ầm, đuổi ra ngoài.
Bàn tay con run lên, canh gà đổ lên cánh tay nhỏ, đỏ bừng cả một mảng.
Nghe tiếng , tôi chạy lên lầu.
Nhuận Nhuận mắt đỏ hoe, cố kìm nước mắt, gọi tôi một tiếng “mẹ” đầy tủi thân.
Sợi dây cuối cùng trong đầu tôi đứt phựt.
Chúng tôi cãi nhau trận dữ nhất kể từ khi cưới.
Tôi ném thẳng tờ đơn ly hôn vào mặt ta.
Sắc mặt Trần Lễ đen kịt.
Nhưng ta vẫn không chịu ký.
Tôi không hiểu, ly hôn sớm rồi rước bồ nhí về chẳng tốt hơn sao?
“Trần Lễ, tại sao lại đối xử với tôi như ?” – tôi hỏi.
Anh quay lưng lại, thẳng lưng như kẻ sĩ:
“Vì… đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời.”
Nhưng lời hứa đó, sau một câu của Phương Vũ, cũng tan như khói.
4
Tôi , càng càng thấy mình đáng thương.
Tôi lau nước mắt, nghiến giọng :
“Trần Lễ, đáng đời!”
Anh ta hiểu ý tôi.
Chúng tôi từng là những người thân mật nhất, tôi biết phải đâm dao vào đâu để đau nhất.
Tôi rất nóng lòng muốn ly hôn, cũng hiểu rằng, đối mặt với Trần Lễ bây giờ, nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn.
Nhuận Nhuận không muốn chuyển trường.
Tôi đành càng phải để tâm hơn.
Tôi dặn đi dặn lại, ngoài mẹ và dì Viện Viện, nếu ai đến đón con thì phải báo cho giáo viên chủ nhiệm, để giáo liên lạc với mẹ.
Sau khi gửi chút quà cho giáo chủ nhiệm, tôi đứng chờ ngoài lớp đón con tan học.
Vừa thấy tôi, con bé lao vào ôm chặt.
Giơ túi bánh quy nhỏ trong tay, nó tự hào :
“Mẹ ơi này, đây là bánh con trong giờ học bánh, còn khen nữa, bảo con mang về chia cho mẹ.”
Trường tiểu học của Nhuận Nhuận theo phương châm phát triển toàn diện, tổ chức nhiều tiết học thực hành kỳ lạ.
Giờ học bánh cũng không phải chuyện lạ.
Tôi véo má con bé, khen:
“Con mẹ giỏi nhất. Nhưng đồ ngọt thì để ăn sau bữa cơm nhé.”
Về đến nhà, khi tôi còn đang phân vân chọn khoai tây hay cà rốt cho bữa tối, Nhuận Nhuận vội vàng chạy tới, giọng run rẩy:
“Mẹ ơi, mẹ xem Tiểu Bạch sao thế này?”
Tiểu Bạch là con chó hoang dưới nhà, thỉnh thoảng theo chúng tôi về, ăn no uống đủ rồi lại đi.
Lòng tôi chùng xuống, linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vào phòng khách, tôi thấy Tiểu Bạch sùi bọt mép.
Dưới đất là nửa cái bánh quy rơi.
Bánh quy đã bị ai đó bỏ thuốc độc.
Cả người tôi lạnh toát.
Tôi từng nghĩ Trần Lễ có thể đến bước đường cùng.
Người chết rồi thì mọi vấn đề đều giải quyết.
Bạn thấy sao?