Anh dựa vào thêm, tiết kiệm để học đại học.
Còn tôi, vì một vụ tai nạn xe, trở thành trẻ mồ côi.
Hai con người đầy thương tích nương tựa nhau, chữa lành cho nhau. Tôi tin vào lời hứa của .
Tôi bán căn nhà của gia đình, lấy tiền ủng hộ khởi nghiệp.
Hai đứa chen chúc trong căn phòng chật hẹp, việc gì cũng thấy ngọt ngào.
Sau này, nhờ một trăm hai mươi triệu tôi đưa, từ “Tiểu Trần” thành “Tổng Trần”.
Người ta với tôi: từ “Cô ngốc à” thành “Lấy Trần Lễ là phúc của ”.
Nhưng đó có thật là phúc không?
Thế giới này đầy ham muốn.
Trần Lễ rốt cuộc cũng chỉ là một gã đàn ông bình thường.
Anh từng sẽ không giống bố mình, sẽ giữ mình trong sạch.
Và rồi, điều duy nhất là trước khi về nhà thì lau rửa sạch sẽ.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bắt gặp trên giường với một diễn viên hạng xoàng.
Ngay trong nhà của chúng tôi.
Lúc đó, không còn giả vờ nữa.
Anh :
“Khâu Ninh, nghĩ bây giờ còn xứng với tôi sao?”
Tôi gào thét trong tuyệt vọng, đổi lại chỉ là ánh mắt chán ghét của .
Không nhớ bao đêm tôi ôm con khóc.
Con bé chẳng hiểu chuyện gì, chỉ ôm tôi :
“Mẹ, đừng khóc.”
Bên , phụ nữ nối tiếp nhau xuất hiện.
Anh cho họ tài nguyên, cho họ tiền.
Còn tôi – vợ hợp pháp – chỉ nhận sự thương và châm chọc.
Người ta bảo bây giờ Trần Lễ chỉ cần nhấc tay là khiến tôi biến mất, tôi còn đòi hỏi gì nữa.
Sau này, tôi đã nghĩ thông suốt.
3
Cuộc hôn nhân này dạy tôi một điều duy nhất – biết dừng lỗ đúng lúc.
Không đáng để lãng phí cảm cho một người không xứng đáng.
Tôi không còn nghĩ đến chuyện tiết kiệm, thoải mái tiêu tiền của ta.
Huống hồ, tôi thiết kế trang sức, thân phận “bà Trần” còn giúp tôi có thêm nhiều khách hàng chất lượng.
Nhìn chi tiêu của tôi tăng vọt, ta cũng không gì.
Dù sao, với tư cách là “nữ thần may mắn” trước kia của , tôi vẫn nắm 5% cổ phần công ty.
Đối mặt với đám cổ đông đang chực chờ, ta chưa đủ bản lĩnh để xé toạc mặt với tôi.
Tôi coi như mình đã mất chồng.
Nhưng Phương Vũ đúng là tay cao thủ.
Hôm sinh nhật 6 tuổi của con , Trần Lễ vẫn không về.
Tôi nhận một cầu kết WeChat từ người lạ.
Ban đầu tôi không định chấp nhận, người đó kiên trì gửi cả chục tin nhắn.
Tôi đồng ý.
Ngay giây sau, tôi nhận một đoạn ghi âm.
Dỗ con ngủ xong, tôi mới vào phòng khách bật nghe.
Trong đoạn ghi âm là tiếng thở hổn hển của Trần Lễ, xen lẫn giọng phụ nữ mềm mại.
“Lễ ca, bao giờ mới cho em một danh phận?”
“Tiểu Vũ, em biết mà, ly hôn với rất phiền phức.”
“Anh đòi lại cổ phần là thôi.”
“Nhưng… dù sao và ấy cũng nhiều năm rồi, với lại trước đây ấy giúp rất nhiều.”
Phương Vũ tỏ vẻ khó chịu:
“Giúp gì mà giúp, bao năm nay bà Trần cũng đủ trả ơn rồi. Lễ ca, có hôm nay là nhờ bản lĩnh của , liên quan gì đến ta. Anh chỉ là quá tốt bụng thôi.”
Bạn thấy sao?