Trần Lễ và nhân nhỏ đang đi du lịch thì gặp đất.
Khi đội cứu hộ đào đến chỗ họ dưới đống đổ nát, ta đã cứng ngắc.
Anh ôm chặt người ở dưới thân, cứu hộ phải mất rất nhiều công mới tách hai người ra.
Mọi người đều trước cảm ấy… cho đến khi liên lạc với tôi – vợ ta.
Khi tôi đến nơi, trước mắt là thi thể Trần Lễ đã phủ vải trắng, và linh hồn ta đứng một bên.
1
Từ lúc thấy thi thể méo mó của Trần Lễ cho đến khi đưa vào lò hỏa táng, chỉ vỏn vẹn vài tiếng.
Lần thiêu đầu không cháy hết, nhân viên đề nghị thiêu lại, tôi từ chối ngay.
Phí tiền.
Tôi chọn cái bình đựng tro rẻ nhất.
Trần Lễ bên cạnh chửi ầm lên.
Vốn từ của ta nghèo nàn, nghe mà ngán tận cổ.
Nhìn ta bị đẩy vào lò hỏa táng, tôi mỉm rạng rỡ:
“Trần Lễ à, tạo nghiệp quá đấy. Phương Vũ vừa tỉnh dậy hôm qua đã đi với một thằng đàn ông khác rồi, chắc chẳng thèm đến ân nhân cứu mạng đâu.”
Anh ta sững ra một giây, rồi nổi giận:
“Khâu Ninh, đừng bôi nhọ người ta. Tiểu Vũ tốt bụng lắm, không như , toàn dối.”
Mặt ta méo mó, dữ tợn.
Ồ, hóa ra Phương Vũ thật sự không đến.
Anh ta cãi ồn ào tôi nhức đầu, bỗng thấy cái bình rẻ tiền kia cũng chẳng đáng cho ta.
Tôi bỏ một đồng mua hộp đựng cơm ở quán bên ngoài.
Hộp hơi nhỏ.
Tôi nghĩ một lát, rồi quyết định để ta “tỏa sáng” lần cuối.
Tôi đổ chỗ tro còn lại vào bồn hoa ven đường.
Cái hộp nhựa tiện tay ném vào cốp xe, tôi định lái về nhà.
Dù mấy hôm nay con có chăm, tôi vẫn không yên tâm.
Trần Lễ không thể rời tôi quá xa.
Kể cả khi tôi đến, ta mới có thể theo tôi ra khỏi nhà xác.
Anh ta co rúm ở ghế sau như tránh dịch.
Tôi buông một câu chửi.
Vừa đỗ xe đi vào nhà, tôi thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc dài xõa vai, đứng lảng vảng trước cửa.
Là Phương Vũ.
Đây là khu nhà giàu nổi tiếng, an ninh cực tốt.
Người bình thường khó mà vào.
Tôi theo phản xạ Trần Lễ.
Anh ta chỉ ngây dại về phía trước, thì thầm:
“Tiểu Vũ, em đến tìm sao?”
Khoảnh khắc đó, như có con ruồi chui vào miệng tôi.
Tôi liếc bồn hoa trong khu.
Có lẽ cũng nên bón thêm phân.
“Tôi hỏi gì ở đây?”
Phương Vũ giật mình.
Mặt đầy vẻ lúng túng:
“Chị Khâu, tôi… tôi đến tìm Lễ.”
Tôi lắc lắc nửa hộp Trần Lễ trong tay:
“Cô cái này à?”
Mắt ta lập tức ngấn nước:
“Đây là Lễ sao? Sao lại thế? Tôi tỉnh dậy không thấy , còn tưởng bỏ tôi…”
Diễn xuất vụng về.
Nhưng có người tin.
Trần Lễ mềm lòng thấy rõ.
Anh ta lao tới muốn lau nước mắt cho , không thể:
“Tiểu Vũ, đừng khóc. Là sai khi nghi ngờ em. Tất cả là tại ta, ta chia rẽ chúng ta, đều là lỗi của ta.”
Người và ma si , cảm biết bao. Chỉ tiếc một người thích diễn, một người thích tin – đúng là đôi ngốc.
“Không thấy người thì biết tìm chứ, không có chân à, hay không có miệng? Có cần tôi thẻ cho không? Ấy chết, lỡ thật rồi.”
Tiếng khóc im bặt, Phương Vũ tôi:
“Chị Khâu, tôi hiểu chị đang giận nên mới . Tôi không trách. Tôi biết chị không Lễ, ở bên chị ấy cũng đau khổ thôi. Xin hãy giao tro cốt cho tôi.”
Bộ thần kinh có vấn đề à?
Tôi không muốn đôi co.
“Phương Vũ, ơn nhớ cho, Trần Lễ là chồng tôi. Giờ mời rời khỏi đây, tôi muốn vào nhà.”
Cô ta sốt ruột kéo tay tôi.
Không giữ chắc, hộp nhựa rơi xuống đất.
Tin vui là hộp không sao.
Tin vui khác là tro đã văng hết.
Tôi lập tức báo cảnh sát – có kẻ chặn đường cướp giật.
Thấy tôi gọi cảnh sát, Trần Lễ như hùng, che chở cho Phương Vũ rồi chửi tôi:
“Đồ đàn bà độc ác, tim gan thối nát, sẽ gặp báo ứng!”
Ha, ai sợ chứ.
Trong đồn công an, chị cảnh sát trẻ an ủi Phương Vũ đang khóc sướt mướt.
Vị cảnh sát nam lớn tuổi hơn hỏi tôi sự việc.
Tôi chỉ vào Phương Vũ, bắt chước vẻ đáng thương của ta, ép ra hai giọt nước mắt:
“Chú cảnh sát ơi, đây là bồ nhí của chồng cháu. Chồng cháu vì cứu ta mà chết, mà ta còn mò đến nhà cháu để nhục mạ. Chú xem, có phải không còn lương tâm không?”
Chị cảnh sát rút tay về, ánh mắt khinh bỉ Phương Vũ.
Trần Lễ sau lưng tôi cuống quýt:
“Khâu Ninh, sao có thể . Tiểu Vũ sức khỏe không tốt, nếu bị kích thì sao. Cô không thể rộng lượng hơn à?”
Sức khỏe không tốt? Một người bị kẹt dưới đống đổ nát mấy ngày, không chỉ không sang chấn tâm lý, còn lập tức chạy đi kiếm chuyện – mà gọi là yếu à? Đúng là lừa… ma.
Ồ, cũng đúng là lừa ma thật.
Cảnh sát nam hơi khó chịu, đập bàn, cầu Phương Vũ .
Cô ta ấp úng:
“Không phải … Em và Lễ thật lòng nhau. Mọi người không biết ở bên một người mình không thì đau khổ thế nào sao?”
Câu này… đúng là ảo diệu.
Mọi người đều nghệt ra.
Ngoại trừ Trần Lễ.
“Tiểu Vũ, em thật tốt.”
Tôi suýt nôn.
Cuối cùng, cảnh sát bắt Phương Vũ viết bản kiểm điểm, xin lỗi tôi, hứa không quấy rầy nữa rồi mới để chúng tôi rời đi.
Đứng trước cổng đồn, Phương Vũ đổi giọng, không còn yếu ớt:
“Khâu Ninh, đừng vội đắc ý, tôi sẽ bắt trả giá.”
“Tốt thôi, cố lên. À, mà cho biết, tro cốt không xét nghiệm ADN đâu.”
Mặt ta lập tức tái mét – xem ra chưa biết chuyện.
Điều này khiến Trần Lễ hoảng hốt:
“Tiểu Vũ, em có thai rồi!”
Anh ta muốn theo ta đi, cứ bị kéo ngược lại, lôi thôi như một gã hề.
Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ của Trần Lễ.
Tôi không nhớ nổi ta đã bao lâu không về rồi.
Thực ra, chúng tôi từng nhau.
Bố Trần Lễ ngoại , rồi nhận báo ứng – ngã xuống mương chết đuối.
Mẹ ta bỏ đi khi mới một tháng tuổi.
Bạn thấy sao?