Không một lời, tôi giơ tay giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ ta xuống.
Một vệt đỏ hằn lên cổ Hứa Chỉ.
Cô ta kinh hãi ôm lấy cổ, hét lớn:
“Hạ Ý Đồng! Đây là triển lãm của tôi! Cô định gì hả?!”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi bình thản đi tới thùng rác, ném thẳng sợi dây chuyền đã đứt vào trong.
“Cô… … ném nó đi rồi?”
“Ba triệu đấy!”
Biểu cảm tham lam lộ liễu trên mặt Hứa Chỉ khiến người ta chỉ thấy buồn nôn.
Cô ta đẩy Cố Đình Chu ra, hấp tấp chạy đến lục thùng rác nhặt lại.
Vừa nhặt , ta thở phào như trút gánh nặng.
Tôi cụp mắt xuống, lạnh nhạt ta như thứ rác rưởi, rồi :
“Đàn ông cũng phải giành, dây chuyền cũng phải ăn trộm.”
“Cô thích rác rưởi đến sao?”
Hứa Chỉ giả vờ không hiểu lời mỉa mai của tôi.
Cô ta xoay người, khoác tay Cố Đình Chu, rồi vẫn dùng giọng điệu đầy thách thức tôi:
“Không thích mấy tấm ảnh này à?”
“Nhưng đều là do Cố — à không, là chồng tôi — đích thân chọn cùng tôi đó.”
Cô ta cố nhấn mạnh ba chữ “chồng tôi” để cho tất cả mọi người đều hiểu rằng, vị trí “Cố phu nhân” đã có người thay thế.
Tôi mỉm , vuốt nhẹ mép khung ảnh.
“Hai người đúng là trai tài sắc.”
“Nhưng, chắc chứ… những bức ảnh này sẽ không trở thành bằng chứng trước tòa?”
Ban đầu, gương mặt Hứa Chỉ còn ngơ ngác. Nhưng chỉ vài giây sau đã trở nên trắng bệch.
“Cô… có ý gì?”
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc USB, giơ lên trước mặt ta:
“Bạn Hứa này, tôi và Cố Đình Chu còn chưa ly hôn đâu.”
“Trong này là tất cả bằng chứng ta ngoại trong thời gian hôn nhân — từ camera an ninh ở hội sở riêng cho đến bãi đỗ xe ngầm.”
“Bao gồm cả buổi triển lãm tranh hoàn hảo hôm nay — đều có thể dùng để cầu tòa án buộc Cố Đình Chu ra đi tay trắng.”
Nói rồi, tôi khẽ bật , giọng đầy mỉa mai:
“Cô tưởng tập đoàn Cố thị mạnh đến mức dù ngoại vẫn chia đôi tài sản à? Hừ, về đọc thêm sách đi.”
“Từng đồng Cố Đình Chu tiêu cho , một nửa là của tôi.”
“Túi hiệu đeo, quần áo mặc, căn hộ ở — đều là tiền từ tài sản hôn nhân của chúng tôi.”
“Kể cả chiếc đầm ánh bạc của Prada mà đang mặc hôm nay.”
“Chỉ cần tôi muốn, có thể phải cởi sạch ra ngoài đường.”
“Nhưng tôi không muốn đường phố Thượng Hải lại xuất hiện thêm một khỏa thân.”
“Cứ coi như tôi thương , ban tặng cho .”
“Còn những khoản tiền khác mà đã tiêu trên người , phải trả lại đầy đủ cho tôi, không thiếu một đồng.”
Hứa Chỉ rõ ràng đã bị khí thế của tôi dọa cho run rẩy.
Dù ta có trẻ trung, xinh đẹp, có thể mê hoặc Cố Đình Chu,
muốn điều khiển tôi? Còn non lắm.
Trước khi rời đi, tôi ném một bản thỏa thuận ly hôn lên bàn trước mặt Cố Đình Chu.
“Ý Đồng, em nghe giải thích đã—
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?