Cố Đình Chu im lặng vài giây.
Chính khoảng lặng ấy đã cho Chu Hằng đáp án.
Anh ta khẽ hừ một tiếng khinh bỉ, giơ hai ngón tay lên:
“Chọn một trong hai. Cố thiếu, muốn tôi giúp xử lý ai?”
Cố Đình Chu nghe , do dự vài giây, ánh mắt khó xử Chu Hằng.
“Hứa Chỉ rất đặc biệt.”
“Cô ấy cho tôi thứ mà Ý Đồng không có. Ở bên ấy, tôi thấy rất vui.”
“Nhưng Ý Đồng cũng đã ở bên tôi rất lâu rồi, dù là hôn nhân sắp đặt, cũng có cảm.”
“Hơn nữa, công việc ấy rất tốt, nhiều lần giúp đỡ tôi vượt qua khó khăn.”
“Nói thật… tôi thật sự rất khó chọn.”
Chu Hằng khịt mũi, khinh khỉnh :
“Hiểu rồi.”
“Ý là… muốn cả hai à?”
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ như con thỏ.”
Nghe câu trả lời hài lòng, nét mặt Cố Đình Chu cuối cùng cũng lộ ra nụ nhẹ.
Nhưng ngay lúc ta định quay người rời đi, ánh mắt đột nhiên khựng lại, cả người cứng đờ tại chỗ.
Chu Hằng bật lửa châm điếu thuốc, trêu chọc:
“Sao thế? Cố thiếu lại vừa phải lòng ai nữa à?”
“Để tôi xem… có phải đẹp hơn Hứa Chỉ không…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt ta cũng theo hướng đó — rồi lập tức ngẩn người.
“Chị… chị dâu?”
Tôi bình tĩnh gật đầu, sau đó gập máy tính lại, :
“Chu Hằng, không cần giúp ta xử lý tôi đâu.”
“Tôi sẽ tự mình rời đi.”
Ánh mắt tôi chuyển sang Cố Đình Chu, nét mặt không hề thay đổi:
“Giấy ly hôn, mai tôi sẽ để thư ký chuẩn bị. Đến lúc đó, phiền Cố tổng xem qua giùm.”
“Ý Đồng…”
“Anh…”
5. Sự thật ngoại
Lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến Cố Đình Chu ngoại , là lúc tôi vừa tăng ca về đến nhà.
Tôi gọi mấy tiếng tên giúp việc mà không thấy ai trả lời.
Nhưng từ tầng trên, lại vọng xuống âm thanh lách cách của ly chạm vào nhau.
Nghe thôi là biết — đó là tiếng của chiếc ly pha lê Bohemian mà Cố Đình Chu thích nhất.
Mỗi lần pha whisky bằng bộ ly đó, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng xoay quanh miệng ly, tạo nên ánh sáng lấp lánh dịu dàng.
Anh chưa bao giờ nỡ dùng nó một cách tùy tiện — chỉ khi nào tâm trạng thực sự vui vẻ, mới lấy ra ngắm nghía.
Khi tôi bước lên cầu thang, trong đầu còn nghĩ: “Chắc lại ký dự án nghiên cứu mới, vui tới mức lấy ly ra chơi.”
Thế khi tôi dừng lại, qua khe cửa hé mở — cảnh tượng bên trong khiến cả người tôi đông cứng.
Một nhỏ nhắn như búp bê, đang mặc áo ngủ Chanel của tôi, ngồi quỳ giữa hai chân Cố Đình Chu.
Hai chân trắng ngần quấn lấy eo ta, còn tay thì đang mân mê chơi với cà vạt của .
Tôi lùi lại hai bước, suýt ngã, phải vịn lan can mới đứng vững.
Cố Đình Chu vốn rất nhạy, vừa nghe thấy tĩnh liền lập tức bế ra, chạy tới chỗ tôi.
“Ý Đồng? Sao em lại về?”
“Không phải em mai có đại hội cổ đông, sẽ ngủ lại công ty sao?”
Đúng , tôi đã thế.
Nhưng vì lo phát bệnh dạ dày mà không ai chăm sóc, tôi mới quyết định quay về nấu cháo cho , đợi ngủ ngon rồi mới quay lại việc.
Bao năm nay, mỗi lần phát bệnh, chỉ có cháo tôi nấu là ăn nổi.
Tôi vì mà nghĩ chu đáo đến thế — còn thì sao?
Chỉ để cùng người phụ nữ khác tận hưởng thế giới hai người, đã lừa dối tôi.
Tức giận trào lên, tôi không kìm — tát một cái thật mạnh.
“Cố Đình Chu, trước đây không phải như thế này.”
Tôi nén nước mắt , mong mỏi một lời giải thích hợp lý.
Nhưng không gì cả. Có chăng, là một thoáng xấu hổ… rồi rất nhanh bị gạt bỏ bởi vẻ mặt đầy lý lẽ:
“Đó là trước kia.”
“Giờ ai mà chẳng .”
“Em thử xem, có doanh nhân nào mà không có vài ong bướm bên cạnh?”
“Hơn nữa, chỉ nuôi một người thôi, đâu có như ba em — trong nước ba người, nước ngoài thêm năm người nữa.”
“Còn nữa — chẳng lẽ là vì kiếm ít tiền quá, không đủ nuôi em, nên em mới phải bon chen trong thương trường với lũ đàn ông khác?”
“Ngày nào cũng vây quanh một đám đàn ông, là họp hành, là đàn ông, biết rõ các người đang gì hơn ai hết.”
Nói xong, ta hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, rồi lại gào lên trong cơn giận dữ và oan ức…
“Hạ Ý Đồng, đã quá nể mặt em rồi. Anh không bắt em phải ở nhà vợ hiền mẹ đảm, cũng không ép em từ bỏ sự nghiệp.”
“Anh chiều em như , chẳng lẽ em không thể học những bà vợ khác một chút, biết nhẫn nhịn hay sao?”
“Em xem, vợ người ta thì thế nào, còn em thì đang gì?”
“Em không tự lại mình à? Vì sao lại tìm người phụ nữ khác bên ngoài — tất cả đều là vì em cả đấy.”
Vợ người ta gì ư?
Thì đánh mạt chược.
Đi mua sắm, mua túi xách, mua đồ hiệu.
Sinh con, nuôi con, rồi lại tiếp tục sinh thêm con.
Và, nuôi cả con riêng của chồng với mấy bồ nhí.
Nên, ai cũng như ai, rập khuôn như đúc.
Còn tôi thì chỉ không từ bỏ sự nghiệp thôi.
Vậy mà thành “khác người”?
Anh ta không đưa ra giải pháp rõ ràng nào cả.
Chỉ bảo tôi nên “ngẫm lại bản thân”, rồi bẵng đi một thời gian không thèm về nhà nữa.
6. Trên bàn mạt chược
Bạn thấy sao?