Tôi ngẩng đầu theo tiếng , Tiểu Hạ nhanh như chớp giơ bó bách hợp che lấy tầm của tôi.
“Phu nhân, bên ngoài lạnh lắm, mau vào xe cho ấm.”
Tôi im lặng ngồi vào trong xe, bên tai vang lên giọng một đang nổi giận nũng nịu.
“Em không đi, em không đi đâu hết!”
“Em phải đến gặp Hạ Ý Đồng, em sẽ rõ với ấy, nếu không dám ly hôn, để em thay.”
“Hừ, sớm đã không còn ta nữa rồi, chính ta mới là gánh nặng của , sao phải chịu đựng một cuộc hôn nhân không có ?”
“Em đau lòng vì , Cố Đình Chu.”
“Chúng ta mới là người nhau thật sự. Kẻ không mới là tiểu tam, để ta đi đi, không?”
Nói xong, ấy bật khóc.
Mà Cố Đình Chu – người luôn cao ngạo lạnh lùng – lúc đó lại rối loạn cả lên, luống cuống dỗ dành:
“Được rồi rồi, sẽ tìm thời gian chuyện ly hôn với ấy. Đừng khóc nữa không?”
Họ dường như còn thêm gì đó nữa, Tiểu Hạ đã nổ máy xe, tôi không nghe rõ.
Chỉ thấy qua gương chiếu hậu, họ đang ôm hôn nhau thắm thiết.
3. Mê cung hôn nhân
Tám giờ tối, Chu Hằng đề nghị tổ chức tiệc đón tôi trở về.
Anh ta là tay chơi nổi tiếng trong giới, là tổ chức cho tôi, thật ra chỉ kiếm cớ tụ tập mấy nàng xinh đẹp và các chàng điển trai lại với nhau.
Cố Đình Chu có thói quen bao nuôi “chim hoàng yến”, cũng chỉ bắt đầu sau khi quen tôi.
Ban đầu, tôi chọn cách mắt nhắm mắt mở, vì người xung quanh đều :
Trong giới chúng tôi, đàn ông nuôi nhân bên ngoài là chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của hai gia tộc, chỉ cần người đàn ông không đòi ly hôn chia tài sản, thì chẳng cần phải to chuyện.
Thậm chí có người còn khuyên phụ nữ chúng tôi nên học cách “chơi bời” như đàn ông.
Bằng không, cứ sống trong thấp thỏm chờ đợi từng ngày, thì đời sống hôn nhân sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.
Ngay cả mẹ tôi cũng . Bà tuy không đặt tâm tư vào chuyện tìm trai trẻ, lại tìm thấy niềm vui khác.
Chơi mạt chược với nhóm các bà vợ nhà giàu, thắng thua là chuyện thường ngày.
Bà hay khuyên tôi: đã đến nước này thì đừng cố gắng giữ vẻ đoan trang gì, ly hôn thì ly hôn cho dứt khoát.
Nếu không thể dứt khoát, thì cũng nên sớm buông lòng ra, cho trái tim thở chút không khí trong lành. Bằng không, giữ mãi rồi tự mình rơi vào trầm cảm lúc nào chẳng hay.
Tôi không nghe lời bà mà đi tìm người đàn ông khác, thứ nhất là do công việc quá bận rộn – tôi vừa nhậm chức, thực sự không còn sức đâu mà lo chuyện cảm.
Thứ hai, là vì tôi tự đa .
Tôi ngây ngô tin rằng Cố Đình Chu chỉ là chơi bời bên ngoài, sẽ không thật lòng với mấy mới quen.
Nhưng thực tế, mọi chuyện không bao giờ diễn ra theo ý tôi mong muốn.
Anh ta thực sự lòng.
Cuộc hôn nhân này, đến giờ phút này, tôi đã không còn kiểm soát nổi nữa.
Tôi vốn là người cố chấp, phải đâm đầu vào tường, máu me đầy mặt rồi mới chịu dừng lại.
Nếu đã đi đến bước này rồi…
Dù là hôn nhân hay .
Nếu không thể toàn tâm toàn ý với tôi, thì… bỏ đi.
4. Sóng gió trong phòng tắm
Cố Đình Chu viện cớ có việc đột xuất nên không thể dự tiệc đón tôi về.
Nhưng đến gần cuối buổi, ta vẫn xuất hiện.
Chỉ là sau khi đến, việc đầu tiên ta không phải là tìm tôi,
mà là trước mặt bao người, túm cổ Chu Hằng lôi vào nhà vệ sinh.
Tôi vừa kết thúc một cuộc họp online thì vô nghe đoạn đối thoại của họ.
“Chu Hằng, việc này vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.”
“Hứa Chỉ cứ đòi gặp Hạ Ý Đồng, tôi dỗ mãi cũng không .”
“Không phải người như ta, cho ít tiền là sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
“Giờ Hứa Chỉ chẳng giống lời chút nào, ta nhất quyết phải đối mặt với Ý Đồng, bảo tôi phải sao?”
“Nếu không phải tại cứ xúi tôi bao nuôi người bên ngoài, tôi đâu có lâm vào cảnh này.”
“Giờ tự lo lấy chuyện này đi.”
Nói đến đây, Cố Đình Chu giận quá, thẳng một cú vào mặt Chu Hằng.
Máu mũi lập tức chảy ra.
Chu Hằng tất nhiên không phải dạng dễ bị bắt nạt. Anh ta dùng đầu lưỡi liếm máu ở môi, rồi nhếch mép :
“Cố thiếu, người khác vừa có thể lo vợ, vừa lo bồ. Sao đến lượt lại không nổi?”
“Hay là… thật sự rồi? Bị một nữ sinh đại học chưa tốt nghiệp nắm thóp rồi sao?”
Bạn thấy sao?