Năm thứ tư sau khi kết hôn, dưới sự xúi giục của thân, Cố Đình Chu lén lút bao dưỡng một nữ họa sĩ xinh đẹp.
Hôm đó, tôi vô nghe ta cãi nhau với .
“Việc Hứa Chỉ chuyện đến cả trước mặt Hạ Ý Đồng rồi, lúc đầu là tụi bây đẩy cho tao, giờ xảy ra chuyện tụi bây phải tự dọn dẹp đi.”
Có người hỏi ta:
“Phải chọn một trong hai, Cố thiếu muốn tụi tôi xử lý ai?”
Cố Đình Chu ngập ngừng vài giây rồi :
“Hứa Chỉ không giống những người khác.”
1. Nghe chuyện trên máy bay
Trước khi máy bay cất cánh, tôi vô nghe hai ngồi hàng ghế trước đang trò chuyện.
“Ai cơ? Cậu ai?”
“Bạn trai cậu là Cố Đình Chu á?”
“Đừng , thân phận người ta cao quý đến .”
“Với lại người ta với vợ đang rất hạnh phúc, cậu đừng có bốc phét nữa.”
“Tôi không có thời gian với cậu.”
Cô bị nghi ngờ hừ lạnh một tiếng, sau đó mở laptop ra, mở một thư mục đặt tên là “Bạn trai”.
“Không tin thì tự đi.”
“Bọn tôi bên nhau nửa năm rồi, ấy ngoài đời khác hẳn hình ảnh trên mấy tạp chí tài chính.”
Nói rồi, e thẹn, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Thật á? Là Cố Đình Chu thật à? Hai người quen nhau kiểu gì ?”
Bị hỏi đến chuyện cảm, càng đắc ý hơn:
“Cậu biết rồi đó, nhà tôi nghèo, còn phải chăm hai đứa em nhỏ, mẹ thì bệnh nằm liệt giường. Để có tiền học và nuôi gia đình, tôi phải rất nhiều công việc part-time.”
“Tôi quen Cố Đình Chu ở quán bar nơi tôi thêm, ông chủ tôi còn đứng ra mối nữa.”
“Sau khi quen nhau, ấy bắt đầu theo đuổi tôi, nào là tặng hoa, tặng kim cương, lần trước buổi triển lãm cá nhân của tôi cũng là do ấy tổ chức.”
“Chuyến đi Pháp lần này cũng là ấy chi tiền.”
“Thế nào? Không tệ đúng không? Cậu có cần tôi giới thiệu mấy thân bên cạnh ấy cho không?”
Nghe , ta liền cảm thán:
“Thôi thôi, tôi không cần.”
“Cậu kiểu gì cũng thấy mình đang bị bao nuôi rồi còn gì.”
“Tôi khuyên cậu nên sớm quay đầu là bờ.”
“Kéo dài thế này rồi kết thúc không đẹp đâu.”
“Hơn nữa, dù sao thì cậu cũng là tiểu tam, thật sự nghĩ ta sẽ bỏ vợ con vì cậu sao? Đừng mơ.”
“Cố tổng chỉ thấy cậu mới mẻ, thú vị nên chơi vài bữa thôi, sớm muộn cũng bỏ thôi.”
Nghe , kia lập tức không vui:
“Hừ, cậu đừng có mà không tin. Cái người mà cậu gọi là Cố tổng ấy, sớm đã bị tôi nắm thóp rồi.”
“Muốn ta ly hôn, chỉ là chuyện hai ba câu của tôi thôi.”
Nói xong, ta liền rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy: “Ai ?”
Nghe thấy giọng nam lạnh lùng, ta liền giả vờ nũng:
“Cố Đình Chu, không còn em nữa đúng không? Đến cả giọng em cũng không nhận ra sao?”
“Em biết ngay mà, đúng là đồ hai mặt, hứ, em không thèm quan tâm nữa!”
Và rồi, tôi nghe thấy những lời mà Cố Đình Chu chưa bao giờ với tôi:
“Không không, bảo bối, đang họp, không để ý là em gọi.”
“Xin lỗi, lỗi là ở . Em muốn gì để đền bù? Túi xách hay trang sức, đều mua cho em.”
“À đúng rồi, chẳng phải em muốn mở triển lãm tranh ở Paris sao? Anh đã sắp xếp người chuẩn bị rồi.”
“Lần sau sẽ đích thân đưa em qua đó. Em muốn treo tranh kiểu gì cũng , tùy em sắp xếp.”
“Anh còn mời cả đám danh họa nổi tiếng, bao gồm mấy người em luôn ngưỡng mộ nữa, ai cũng có trong danh sách.”
“Nên là, bảo bối à, đừng giận nữa không?”
Mỗi một câu ta , gương mặt kia lại càng thêm đắc ý.
Còn bên cạnh thì càng nghe càng sững sờ.
Bao gồm cả tôi, sau khi chứng kiến bộ mặt chưa từng thấy của Cố Đình Chu, lòng tôi lạnh ngắt.
Mãi đến khi kia buông ra một câu cực kỳ ngạo mạn, lập tức hét lên:
“Cậu điên rồi à? Sao dám đi tìm Hạ Ý Đồng, đó là vợ chính thức của Cố Đình Chu đấy!”
“Cậu quá đáng vừa thôi chứ?”
“Dù có là thân thì tôi cũng không thể chấp nhận nổi chuyện cậu đi đối đầu với vợ cả đâu.”
“Làm người đàng hoàng chút đi, tôi không muốn một ngày nào đó thấy cậu lên báo đâu.”
Cô kia đắc thắng, hoàn toàn không để tâm đến lời khuyên can của , thậm chí còn khoe khoang trơ trẽn hơn:
“Sao thế? Cậu sợ à?”
“Tôi đã tôi có thể khiến Cố Đình Chu ly hôn vì tôi thì nhất định .”
“Chờ xem đi, đến lúc tôi một bước lên mây, sẽ không quên cậu đâu.”
Nói xong, bọn họ không tiếp tục nữa, tôi lại bất ngờ nhận một tin nhắn.
“Ý Đồng, khi nào em hạ cánh, cho người đến đón.”
Là Cố Đình Chu nhắn.
Tôi đáp: “Anh không rảnh sao?”
Cố Đình Chu lập tức trả lời.
“Anh có mấy cuộc họp phải xử lý, đã bảo Tiểu Hạ ra sân bay đón em rồi.”
Cùng lúc đó, ban nãy reo lên vui sướng:
“Á! Bạn trai mình sẽ đích thân đến sân bay đón mình!”
“Bảo bối à, cậu về trường trước nhé!”
2. Đối đầu ở sân bay
Khi xuống máy bay, quả nhiên Tiểu Hạ quen thuộc đứng trước xe với một bó hoa bách hợp.
Anh ta từ xa đã giơ tay chào tôi, sau đó giúp tôi xách hành lý và khăn choàng trên tay.
Sau đó, như thường lệ, bắt đầu thay Cố Đình Chu biện hộ.
“Phu nhân, Cố tổng đột xuất có thêm vài cuộc họp, thật sự không rảnh ra đón .”
“Nhưng Cố tổng dặn rất kỹ, bảo tôi đưa đến nhà hàng Quảng Đông mà hay ăn để uống một bát canh, sau đó ghé cửa hàng đồ hiệu đi dạo một vòng rồi mới đưa về.”
Tôi gật đầu một cái, chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy giọng Cố Đình Chu.
“Bảo bối, chuyến đi Pháp vừa rồi thế nào? Có vui không?”
“Lần sau em muốn đi đâu? Ý hay Los Angeles?”
Bạn thấy sao?