Khi tôi đang chuẩn bị “thể hiện tài năng” thì điện thoại rung lên vài cái.
Tôi cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn từ Hứa Hoan.
【Cậu em hôm qua còn nhắn tin bảo tôi đẩy cậu cho ta.】
【Đẩy hay không đẩy?】
Tôi liếc Giang Dĩ Xuyên một cách ái ngại, rồi quay lưng lại và nhắn: 【Không đẩy.】
Phía sau tôi, Giang Dĩ Xuyên không gì, lặng lẽ kéo áo mình xuống thêm một chút.
Hứa Hoan: 【Cậu dỗ ngon dỗ ngọt rồi à?】
【Giang Dĩ Xuyên đã thích cậu từ lâu, sao lại để cậu bị ta nắm thóp thế này?】
【Hôm qua Giang Dĩ Xuyên vừa xuất hiện, mắt cậu sáng như đèn pha của ô tô .】
Tôi giật mình.
【Giang Dĩ Xuyên thích tôi?】
Hứa Hoan: 【Anh ấy chưa với cậu à?】
【Hồi trước tôi gặp ấy ở một bữa tiệc, thấy ấy trông đẹp trai nên đã theo đuổi ấy hai ngày, thì ấy bảo có người mình thích rồi.】
【Sau đó tôi nghe ấy kết hôn với cậu.】
【Giang Dĩ Xuyên thâm quá nhỉ? Giấu kín chuyện cảm của mình, bảo sao lại nắm thóp cậu chặt như thế.】
Tim tôi chùng xuống.
Hứa Hoan không biết, tôi biết rất rõ.
Người mà Giang Dĩ Xuyên thích chắc chắn không phải tôi.
Đêm qua tôi chỉ mới nghi ngờ, còn định sau này sẽ tìm cơ hội chuyện với ấy.
Nhưng giờ thì không cần nữa.
Hóa ra ấy thật sự có người mình thích.
Niềm vui nho nhỏ từ hành chủ của Giang Dĩ Xuyên vừa rồi bỗng chốc tan biến hết.
Tôi nhớ lại những cuốn tiểu thuyết mình đã từng đọc.
Vậy là ấy mà không đáp lại, nên mới chọn tôi để liên hôn?
Tôi quay lại, trừng mắt ấy: “Đồ đàn ông không đứng đắn, sao lại quyến rũ tôi?”
Giang Dĩ Xuyên ngơ ngác, lúng túng giải thích: “Anh không có…”
“Tất cả cơ ngực đều lộ ra ngoài mà còn không quyến rũ tôi.”
Giang Dĩ Xuyên im lặng, kéo chăn che kín người mình, trùm kín mít từ đầu đến chân.
Không hở ra lấy một sợi tóc.
16
Tôi nhắn tin cho trợ lý đặc biệt của Giang Dĩ Xuyên, sau đó lập tức bắt taxi về nhà.
Tôi không thể chịu đựng thêm một giây phút nào bên cạnh Giang Dĩ Xuyên nữa, sợ rằng nếu còn ở lại, tôi sẽ không kìm mà đánh gãy luôn cả chân còn lại của ta.
Tôi cứ nghĩ Giang Dĩ Xuyên sẽ phải ở viện một thời gian, không ngờ ấy đã về nhà ngay tối hôm đó. Tuy nhiên, hành vi của ấy có chút kỳ lạ.
“Em có thể giúp tắm không? Bác sĩ dặn là không để vết thương bị dính nước. Anh không thể tự mình giải quyết .”
Giang Dĩ Xuyên đứng ở cửa phòng ngủ, lịch sự hỏi tôi.
Nói xong ấy nhanh chóng bổ sung: “Không tiện thì cũng không sao. Tử Dục không có ở nhà, có thể nhờ trợ lý Lý đến. Nhưng hình như tối nay ấy có một cuộc hẹn. Hy vọng sẽ không phiền ấy.”
“Anh ấy rất coi trọng cuộc hẹn này. Nếu không phải vì lý do đó, cũng không muốn phiền em. Nhưng nếu em không muốn thì cũng không sao, đừng ép bản thân.”
Giang Dĩ Xuyên đang diễn cái trò gì ?
Nhưng tôi không muốn tiếp tục dính líu vào cảm của ta, cũng chẳng muốn để bản thân vui hay buồn vì vài câu của ta nữa.
“Anh gọi trợ lý Lý qua đi.”
Giang Dĩ Xuyên gật đầu: “Xin lỗi đã phiền em.”
Một lát sau, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng đồ vật rơi xuống đất. Giang Dĩ Xuyên gọi tên tôi từ trong phòng tắm.
Tôi đứng ngoài cửa hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Xin lỗi, bị ngã. Hình như không thể đứng dậy . Em có thể vào đây đỡ không?
“Điện thoại của trợ lý Lý tắt máy rồi, không gọi . Anh nghĩ là mình có thể tự .”
Mặc dù không muốn dính líu thêm với ấy, tôi cũng không thể để một người bị thương tự lo liệu.
Sau khi do dự một lúc, tôi vẫn quyết định bước vào phòng tắm.
Giang Dĩ Xuyên ngồi bệt dưới sàn, trông thật yếu đuối và bất lực.
Anh ấy tôi đầy áy náy: “Xin lỗi, lại phiền em rồi.”
Anh chỉ về phía bồn tắm: “Anh đã xả nước rồi, em có thể giúp vào trong không?”
Đã vào đến đây rồi thì…
Nước trong bồn xả khá nông, chỉ vừa chạm đến bụng ấy. Chân bó bột của ấy đặt lên mép bồn.
Anh do dự một lúc rồi tháo khăn tắm trên người ra.
Tôi chợt nhớ đến loại nấm màu hồng nhạt mà tôi từng thấy – trông rất đẹp.
Dù đẹp thì cũng vô dụng, không phải của tôi.
Tôi nhanh chóng dời ánh mắt đi: “Khi nào tắm xong thì gọi tôi.”
Giang Dĩ Xuyên giữ lấy tay áo của tôi.
“Em có thể giúp tắm không? Anh không với tới lọ sữa tắm.”
Tôi đưa lọ sữa tắm cho ấy.
Nhưng không nhận.
“Nếu tự mình tắm, có thể ướt vết thương. Nếu có người giúp thì tốt hơn. Tất nhiên, nếu em không muốn thì cũng không sao.”
Tôi ấy một lúc.
Người không biết tận dụng cơ hội thì đúng là kẻ ngốc.
Dù trái tim tôi đã chết, tay tôi thì chưa.
Tôi vẫn còn cơ hội sờ cơ bụng của ấy.
Và nó rất tuyệt!
17
Sau khi tắm xong, Giang Dĩ Xuyên lại bảo tôi sấy tóc cho ấy.
Lý do đưa ra cũng rất chính đáng: “Nếu bị ngã trong lúc lấy máy sấy, thì lại phải phiền em nữa.”
“Được thôi, em sẽ tính phí.”
“Hôn một cái thì sấy một phút.”
Dù trái tim tôi đã chết, miệng tôi thì chưa.
Vẫn muốn hôn nữa.
Năm phút sau, tôi mệt mỏi ngả người vào lòng ấy.
Không ngờ Giang Dĩ Xuyên lại hôn giỏi như , chắc hẳn trước đây ấy đã hôn người trong lòng của mình không ít lần.
Tôi nghiến răng.
Vì muốn trả thù, tôi vặn máy sấy lên mức cao nhất và dí sát vào da đầu ấy.
Định thổi cho ta hói luôn.
Nhưng chưa vài giây, Giang Dĩ Xuyên đã kéo tay tôi xuống: “Gió lớn quá.”
Một lát sau, ấy lại đưa ra cầu mới: “Nhiệt độ cao quá. Như không tốt cho da đầu, nên dùng mức nhỏ nhất và thổi bằng gió lạnh từ từ.”
Khi đã nhận “thù lao,” tôi đành nhượng bộ.
Nhưng chỉ vừa sấy hai cái, Giang Dĩ Xuyên lại giữ tay tôi lại.
Bị gián đoạn nhiều lần, tôi không kìm mà “chậc” một tiếng: “Anh còn cầu gì nữa? Một phút đã qua rồi.”
Vừa hôn xong, tôi đã rơi vào trạng thái “hiền giả.”
“Không cần hôn nữa, miễn phí cho luôn.”
Giang Dĩ Xuyên lại cố chấp : “Không , người ăn thì phải giữ chữ tín.”
Dù có ngốc đến mấy thì tôi cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tôi nghi ngờ ấy: “Giang Dĩ Xuyên, đang quyến rũ tôi à? Lúc thì bảo tôi giúp tắm, lúc thì khăng khăng đòi hôn.”
Giang Dĩ Xuyên bối rối: “Không có chuyện đó.”
Anh buông tay tôi ra: “Anh không định quyến rũ em, cũng không định hôn em. Chỉ là không muốn nợ nần gì cả.”
Như mới đúng. Đừng gì khiến tôi hiểu lầm nữa.
Nếu không, tôi sẽ lại đắm chìm trong đó.
18
Trước khi đi ngủ, Giang Dĩ Xuyên bất ngờ lên tiếng: “Lúc nãy sấy tóc mất 12 phút. Anh còn nợ em 11 lần hôn nữa. Nếu em muốn hôn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm .”
“Anh tuyệt đối không phải vì muốn hôn em. Chỉ là vì nghĩ người thì phải giữ chữ tín.”
Anh ấy những câu dễ hiểu lầm này với vẻ mặt lạnh lùng, để tôi lại một mình trằn trọc không ngủ .
Đếm đến con cừu thứ ba ngàn, cuối cùng tôi cũng mơ màng buồn ngủ.
Lại nghe Giang Dĩ Xuyên gọi tên tôi.
Tôi không trả lời, tiếp tục đếm cừu.
Anh ấy từng chút một dịch lại gần, rồi ôm tôi vào lòng.
Thở dài một cách mãn nguyện: “Vợ thơm quá.”
Tôi vẫn không mở mắt, muốn xem ấy định gì.
Bất ngờ, Giang Dĩ Xuyên cúi xuống hôn tôi.
Sự thiếu oxy và suy nghĩ quá độ khiến đầu óc tôi choáng váng.
Cuối cùng, trước khi tôi không thể giả vờ nữa, Giang Dĩ Xuyên buông tôi ra.
Nhưng chân tôi đột nhiên như bị bỏng.
Anh ấy thì thầm với vẻ hối hận: “Sao lại không kiềm chế thế này, vợ không thích đàn ông phóng túng mà.”
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tôi lặng lẽ đi theo và nghe ấy lẩm bẩm những câu vô nghĩa bên trong.
Lúc thì gọi “Thanh Hoan” lúc thì gọi “vợ.”
Tôi nghe mà mặt nóng bừng, cũng chắc chắn rằng ấy chỉ đang gọi tôi.
Nhưng tại sao?
Tôi không thể hiểu , đành quyết định không suy nghĩ nữa.
Chờ Giang Dĩ Xuyên cho tôi một lời giải thích.
Bạn thấy sao?