Cả của hồi môn mẹ ta để lại, cũng xin giao cho thúc cùng lo liệu.”
Trương thúc ngẩn ra một hồi mới gật đầu.
Ông là người quốc công phủ phái tới, nghe ta liền hiểu rõ thâm ý trong đó.
4
Trên bàn ăn, kế mẫu hỏi đến danh sách sính lễ, ta tỏ vẻ vô tội:
“Đã giao cho Trương thúc rồi, đến lúc ấy để người bên đó lo liệu. Mẫu thân cũng biết, người trong viện của con thường hay hỏng việc.
Việc hôn nhân đại sự, nếu xảy ra sơ sót thì người ta lại chê nhà chúng ta.”
Sắc mặt kế mẫu biến đổi, lộ rõ vẻ không vui.
“Con nên đưa cho cha con, hoặc cho ta cũng , sao lại giao cho nhà chồng?”
Ta mơ màng hoảng hốt, nước mắt lại muốn rơi.
Phụ thân chau mày: “Được rồi rồi, đừng mất vui.”
Ta hít sâu một hơi, rụt rè :
“Chẳng ai với con cả, con cũng không hiểu, là con sai rồi.”
Ta thật là v ,ô d ,ụng, sợ họ giận.
Kế mẫu cũng khó mở lời trách mắng thêm.
Ta rụt rè giơ tay, cố lấy dũng khí tiếp:
“Của hồi môn mẹ con để lại, con cũng giao hết cho Trương thúc, đến lúc đó bên quốc công phủ sẽ giúp chuẩn bị.
Nếu bên đó có ai tới bàn bạc, thì phải phiền mẫu thân rồi.”
“Cái gì?!”
Kế mẫu giật mình, trừng mắt ta không thể tin nổi.
Thẩm Tương Nghi và Giang Thính Nguyệt ngồi đối diện ta cũng đồng loạt quay sang, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ta co lại một chút, thì thào: “Là con sai rồi sao?”
Nước mắt lại lưng tròng:
“Con nghĩ mẫu thân đã bận đến đầu tắt mặt tối vì chuyện hôn sự của muội muội, nên không muốn để người lo thêm vì con.
Mẫu thân yên tâm, váy cưới của con cũng đã may, trang sức cũng đã chuẩn bị xong, những thứ khác cứ dùng của hồi môn mẹ con để lại là đủ.”
Rõ ràng ta đã rất hiểu chuyện.
Không hiểu vì sao, kế mẫu lại càng thêm tức giận.
5
“Chuyện này là sao?”
Giọng phụ thân vang lên, đầy chất vấn, kế mẫu ánh mắt toàn là bất mãn.
Kế mẫu cố kìm nén cảm , lấy khăn chấm khóe mắt:
“Đứa trẻ này… chẳng phải ta đã lo liệu hết rồi sao? Chàng không tin ta sao?”
Có chuẩn bị hay không, ai trong phủ mà chẳng rõ?
Phụ thân há lại không biết?
Chỉ là thấy ta v ,ô d ,ụng, nên giả c ,âm giả đ ,iếc thôi.
“Con tin mẫu thân, chỉ là muốn gánh vác chút ít thôi.”
Giang Thính Nguyệt giận đến mặt đen lại: “Ta thấy ngươi là cố ý chuyện.”
“Được rồi, Thính Vãn không phải người như .”
Thẩm Tương Nghi mở lời đúng lúc, ta ánh mắt toàn là thương .
Giang Thính Nguyệt giận càng thêm giận.
Nhưng nàng không thể phát tác, đành nghẹn một ngụm trà lớn.
Bữa cơm này, ai nấy đều ăn chẳng thấy ngon.
6
“Quỳ ở từ đường đi!”
Vừa tiễn khách xong, kế mẫu liền lạnh mặt quát lớn.
“Nhà họ Giang sao lại nuôi ra thứ nghịch tử như ngươi?
Chưa gả đi mà đã đem cả danh sách sính lễ lẫn của hồi môn giao cho nhà người ta.
Sao hả? Ngươi muốn để mọi người đều nghĩ ta ngược đãi ngươi à?”
Ta cúi đầu, quỳ gối trên đất, lặng lẽ nghe bà ta mắng mỏ.
Bị quỳ từ đường, ta đã sớm quen rồi.
Thế đồ của mẹ ta, bao năm qua bà ta ăn xài thoải mái, ta đều sẽ bắt bà ta trả lại từng chút một.
Nghĩ , ta thậm chí còn thấy mình hời.
“Chậc! Là vì bổn thế tử hôm nay không đến, nên tưởng không ai chỗ dựa cho nàng đúng không?”
Giọng từ sau vang lên bất ngờ, Lâm Thừa Nghi đầu đội ngọc quan bước vài bước đã đến trước mặt ta, chau mày ta một cái.
Tựa hồ còn có chút ghét bỏ ta vì mất mặt.
Lâm Thừa Nghi nắm lấy vai ta, nhấc bổng ta lên như xách một con mèo nhỏ.
Ánh mắt quét về phía kế mẫu, sắc mặt lạnh băng:
“Ta rất dễ bị bắt nạt sao?
Hay là phu nhân cho rằng Quốc công phủ ta sẽ thèm khát sính lễ và của hồi môn của con dâu?
Hay là phu nhân định giở trò trong đó, định chiếm đồ của vợ ta của riêng?”
7
“Đâu có chuyện đó, thế tử hiểu lầm rồi.”
Kế mẫu gượng giải thích, ánh mắt lại liếc sang ta.
Bà ta bước lên vài bước, định nắm tay ta, ta giật mình như bị điện giật mà né tránh.
“Con ngoan, mẫu thân sao lại không nghĩ cho con chứ?
Là con trách oan mẹ rồi, ta chỉ là sợ người ngoài dị nghị thôi mà…”
Bà ta đỏ mắt, nghẹn ngào lên tiếng.
Ta mím môi: “Mẫu thân, con không cần phải quỳ từ đường nữa đúng không?”
Kế mẫu khựng lại, theo phản xạ sắc mặt Lâm Thừa Nghi, rồi vội vàng lắc đầu:
“Chỉ là dọa con chút thôi, sao ta nỡ con thật chứ?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức trong nước mắt:
“Đa tạ người.”
Ngước Lâm Thừa Nghi, ta cúi đầu e thẹn, tay siết khăn tay, hai má ửng hồng.
Hắn khẽ “chậc” một tiếng, nắm lấy cổ tay ta lôi ra ngoài:
“Nếu sau này còn ai dám nàng, bổn thế tử sẽ thay nàng chủ.
Ngẩng đầu lên, đường đường là vị hôn thê của Quốc công phủ, sao có thể là quả hồng mềm để người ta bóp nắn chứ?”
Bạn thấy sao?