4
Bữa tiệc gia đình không đông người lắm.
Hứa Tịnh Hòa ngoan ngoãn như một con thỏ, đôi mắt long lanh ngước lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống. Cô ta vẫn ấm ức vì câu của tôi lúc xuống xe, không dám khóc trước mặt mọi người.
Cha Phó tỏ ra rất khó chịu với ta, ông nghiêm giọng:
“Ngôn Chu, đừng chỉ lo ăn, nhớ gắp đồ cho San San nữa.”
“Đây là bữa tiệc gia đình, sau này đừng mang mấy người không đâu vào nhà nữa!”
Mắt Hứa Tịnh Hòa tràn đầy nước, ta cắn chặt môi, cúi đầu không dám gì tay vẫn không quên xoa xoa bụng, gương mặt đầy ấm ức.
Phó Ngôn Chu không dám cãi lời bố, vội gắp một đĩa pudding xoài đưa qua cho tôi:
“San San, em thử món này xem.”
Tôi bình thản đáp:
“Tôi dị ứng với xoài.”
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên im lặng. Để vỡ sự ngượng ngập, Phó mẹ hỏi:
“Ngôn Chu à, con với San San đã kết hôn một năm rồi, khi nào thì tính chuyện có con đây?”
Ồ, họ còn chưa biết rằng cậu con trai “hoàn hảo” của mình vì muốn tự do mà đến giờ vẫn chưa chịu đi đăng ký kết hôn với tôi nữa kìa.
Phó Ngôn Chu vội vàng trả lời:
“Chúng con không vội, mọi người đợi thêm chút đi.”
Tôi cẩn thận tính toán thời gian, trong đầu hiện lên hình ảnh của một người trẻ trung, khỏe khoắn, rồi đáp:
“Ba tháng nữa con có thể mang thai, sang năm đầu xuân sinh con.”
Phó Ngôn Chu lập tức biến sắc.
Sau khi tiệc kết thúc, ta kéo tôi lên phòng việc trên tầng hai, nổi giận:
“Dư San, em thấy có ý nghĩa gì không?”
“Anh bận rộn thế này, bay khắp nơi vì công việc, mà em lại phải mất mặt trước bố mẹ à?”
Anh ta tức giận, chẳng qua là vì chuyện tôi muốn có con mà chưa bàn bạc với ta. Nhưng tôi đã tính toán kỹ lưỡng về việc mang thai.
Năm nay tôi đã 28 tuổi, đang ở độ tuổi tốt nhất để sinh con. Nếu để lâu hơn vài năm, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Gần đây, công việc của công ty nhà họ Dư cũng ổn định nên không tốn nhiều sức lực của tôi. Vì thế, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để tôi sinh con.
Tôi đối mặt với ánh mắt giận dữ của Phó Ngôn Chu mà khó hiểu.
Tôi đâu có nhất định phải sinh con với ta. Anh ta không hài lòng cái gì chứ? Anh ta bận thì không sao, đối thủ của ta có thời gian là rồi.
Khi căng thẳng giữa chúng tôi lên cao, Hứa Tịnh Hòa với vẻ mặt lo lắng bước vào, cố gắng can ngăn:
“Phó tổng, chị ơi, hai người đừng cãi nhau—”
“Cút!”
Bốp—
Tôi vung tay tát ta một cái.
Một kẻ thứ ba, dù có mang trong bụng một cục vàng đi chăng nữa thì cũng không thể so với ngọn núi vàng của nhà họ Dư chúng tôi.
Vì là liên hôn nên tôi có thể chịu đựng việc Phó Ngôn Chu lăng nhăng, tuyệt đối không cho phép kẻ thứ ba hống hách trước mặt tôi.
Hứa Tịnh Hòa bị đánh đến nỗi xoay một vòng rồi ngã sấp xuống bàn, vỡ toang một bể cá bằng thủy tinh. Cô ta ngã vào đống mảnh vụn sắc nhọn, máu rỉ ra từ ngón tay. Dù , ta vẫn không quên lấy một tay che bụng mình.
Cô ta cũng khôn đấy. Giữa đống lọ đồ cổ vô giá trong phòng, ta lại chọn cái bể cá thủy tinh rẻ nhất để ngã vào.
Phó Ngôn Chu lo lắng, vội vàng đỡ ta dậy và quay sang quát tôi:
“Dư San, em lại mình xem! Em đúng là một người đàn bà điên không thể hiểu nổi!”
Đó là “bạch nguyệt quang” mà ta đã theo đuổi nhiều năm, sao ta cho phép tôi tùy tiện đánh mắng?
Nước mắt Hứa Tịnh Hòa rơi lã chã, ta cắn môi, ôm bụng:
“Phó tổng, bụng em đau quá…”
Phó Ngôn Chu bế ta lên, mày nhíu chặt:
“Dư San, vốn dĩ định mai dẫn em đi xem phim, biểu hiện gần đây của em quá thất vọng. Anh đã nuông chiều em đến mức em chẳng còn biết đúng sai nữa rồi.”
“Nếu em vẫn muốn cùng đi đăng ký kết hôn, ngày mai nhất định phải đích thân xin lỗi Tiểu Hòa.”
“Mai tôi bận rồi.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang. Tôi đã hẹn với Từ Dịch An để đi xem ấy đua xe.
4
Từ Dịch An nhỏ hơn tôi ba tuổi, đúng độ tuổi đam mê những thứ kích thích.
Anh ấy ngồi vắt vẻo trên một chiếc xe phân khối lớn mới toanh, tháo mũ bảo hiểm, để lộ mái tóc mềm mượt, rồi nhiệt giới thiệu tôi với mọi người:
“Đây là… chị của tôi.”
Xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ, xen lẫn những lời trêu chọc:
“Ở đâu ra cậu có chị xinh đẹp thế này mà tụi này chưa biết nhỉ?”
“Chắc là chị em của Tư ca chứ gì!”
“Chị ơi, chị có trai chưa?”
Trong nhóm chơi xe phân khối lớn này không nhiều người, đa phần những cậu ấm chiêu giàu có lại thích đi du thuyền hơn. Họ thường ngồi giữa làn nước xanh thẳm, nâng ly rượu champagne và ôm ấp những bóng hồng đủ loại, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, phóng túng.
Từ Dịch An lại đặc biệt mê mẩn chiếc xe phân khối lớn mà ấy tự độ. Sau khi mặc bộ đồ bảo hộ, ấy quay lại vẫy tay gọi tôi:
“Chị, lên đây đi! Để em đưa chị về đích đầu tiên!”
Tôi đang mặc một chiếc váy dài màu tím đậm, mái tóc xoăn gợn sóng buông lơi ngang eo. Tôi không nhận chiếc mũ bảo hiểm màu hồng mà ấy đưa:
“Tôi thích màu đen.”
Từ Dịch An lập tức đổi cho tôi một chiếc mũ khác.
Màu hồng quá đáng , tôi không muốn trở thành một ngoan ngoãn. Tôi chỉ muốn cách.
Trên con đường nhỏ giữa núi xanh mơn mởn, tôi nửa nằm trên lưng ấy, bám rất sát.
Cơ thể Từ Dịch An căng lên như một chiếc cung đã lên dây đầy sức mạnh. Anh ấy có một mùi hương nhẹ nhàng của vani, không phải kiểu cơ thể bị tàn bởi rượu chè.
Điện thoại tôi chợt rung lên vài cái, tôi lặng lẽ đưa tay vào túi, nắm lấy điện thoại. Phó Ngôn Chu lại tôi tụt hứng khi gửi một tin nhắn:
【Dư San, tôi đã nhẫn nhịn cho hết lần này đến lần khác vì việc phạm Tiểu Hòa, giờ lại dám ra tay đánh ấy trước mặt tôi.】
【Hôm nay phải xin lỗi Tiểu Hòa, nếu không, đừng mong tôi sẽ cùng đi đăng ký kết hôn!】
Anh ta chắc mẩm rằng tôi ta đến mức không thể rời bỏ, vì một cuốn giấy mỏng manh mà có thể nhượng bộ vô điều kiện.
Có lẽ Phó Ngôn Chu đã nhầm rồi. Tôi chưa bao giờ là kiểu phụ nữ ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ chồng về.
Mỗi đêm ta không về, tôi đều suy tính sao để tách dần từng phần lợi ích mà ta đang nắm giữ.
Nhận ra tôi đang lơ đãng, Từ Dịch An nhẹ nhàng đạp phanh, khiến quán tính chúng tôi càng sát nhau hơn.
“Chị ơi, chị dựa sát thế này mà lại không tập trung, có phải là chị không thích em không?”
6
Làm sao tôi có thể không thích ấy cho ?
Mỗi lần Phó Ngôn Chu mang “chim hoàng yến” của mình đến trước mặt tôi để khoe mẽ, rồi cao ngạo bảo tôi lo liệu nhà cửa, dạy tôi học nấu ăn với bà Vương, tôi lại nghĩ đến Từ Dịch An.
Càng nghĩ đến sự đối đầu gay gắt giữa nhà họ Từ và nhà họ Phó trên thương trường.
Mỗi khi Phó Ngôn Chu và Từ Dịch An cùng xuất hiện tại buổi tiệc, mọi người đều tự giác tách họ ra để tránh cho hai người đánh nhau.
Cảnh sắc trên đỉnh núi thật đẹp, khi chúng tôi đến, mặt trời đã bắt đầu lặn. Ánh hoàng hôn nhạt dần, bóng cây lay trong sắc xuân tươi thắm.
Tôi bình thản lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu.
“Đây là dự án mảnh đất ở Nam Cảng, do hai nhà họ Dư và họ Tư cùng đầu tư. Coi như là sự chân thành của tôi khi nhờ giúp đỡ.”
Từ Dịch An tỏ ra không hài lòng, nắm lấy tay tôi:
“Chị ơi, chúng ta ở một nơi đẹp thế này mà lại bàn chuyện ăn à?”
Không bàn chuyện này thì bàn gì? Bàn về xe phân khối lớn của ấy sao?
Tôi thử khen một câu:
“Xe của rất đẹp, đường nét mượt mà, đặc biệt là màu sắc. Hiếm khi tôi thấy một chiếc xe màu tím đậm đẹp đến .”
Từ Dịch An phấn khích rõ ràng, đứng lên, vung tay múa chân mô tả:
“Chị đúng là có mắt thẩm mỹ quá! Màu sơn của chiếc xe này là màu tím đỏ, rất ít gara có thể pha màu hoàn hảo như .”
“Chị biết không, từ lần đầu tiên em thấy chị ở đám cưới của Phó tổng, em đã thích chị rồi. Hôm đó chị mặc chiếc váy đuôi cá màu hồng, trông đẹp như một nàng tiên cờ lạc vào trần thế. Nhưng em nghĩ chị hợp với màu tím hơn.”
“Lúc đó em đã nghĩ, nếu ai cưới một tốt như chị, chắc hẳn là người hạnh phúc nhất trên đời.”
“À, mà xe của em, phần thân xe là em tự độ, em còn tháo bỏ cánh gió phía trước để giảm lực cản gió…”
“…”
Bạn thấy sao?