Chọc Nhầm Người Rồi – Chương 4

Giờ đây đã khác xưa nhiều rồi. Anh không còn là cậu bé rửa chân ngày xưa nữa!

Bản năng của tôi thôi thúc muốn chạy trốn, mắt cá chân tôi vẫn bị giữ chặt trong tay.

“Tây Tây, chẳng phải em chỉ cho phép mình ‘cún con rửa chân’ cho em sao? Sao lại để người khác rửa? May mà đến kịp!” Mắt đỏ lên, ánh mắt đầy vẻ tủi thân cùng chiếm hữu, giọng đượm vị ghen tuông.

Đúng là tôi từng bảo chỉ “cún con rửa chân” cho mình thôi! Nhưng giờ khi nghe lại, tôi lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tôi từng tưởng tượng rằng nếu bị bắt gặp, sẽ mắng tôi thế nào. Nhưng tôi chẳng bao giờ ngờ rằng, phản ứng của lại là như thế này.

Nếu đã khôi phục ký ức, tại sao vẫn chịu hạ mình “cún con rửa chân” của tôi?

Tôi cố gắng thanh minh: “Em tìm một nữ nhân viên thôi mà.”

Anh đáp ngay: “Nữ cũng không ! Chỉ mình mới rửa chân cho em! Anh mới là ‘cún con rửa chân’ của em.”

Giọng đầy vị ghen, trong mắt ánh lên vẻ chiếm hữu như những con sóng dâng trào muốn nhấn chìm tôi. Giọng mỗi lúc một tủi thân: “Tây Tây, đã sai điều gì sao? Đừng chia tay không? Anh không đồng ý đâu.”

Thậm chí còn cầu xin tôi đừng chia tay ?

Cuối cùng tôi không nhịn mà hỏi: “Anh… … đã khôi phục ký ức chưa ?”

Nếu đã nhớ lại, sao lại những lời như thế? Chẳng phải nên cảm thấy bị sỉ nhục và rất giận tôi sao? Sao lại năn nỉ tôi như chứ?

Anh trả lời một cách tự nhiên, như đang bàn về thời tiết: “Một tháng sau khi em đi du lịch, đã nhớ lại rồi.”

“Nếu đã nhớ lại, thì việc em bắt một Thái tử gia của giới Hong Kong rửa chân, phục vụ em mọi thứ, chẳng lẽ không thấy giận? Không muốn trả thù em sao?” Tôi càng càng nhỏ, càng lúc càng cảm thấy không yên tâm.

Chẳng lẽ đang giả vờ?

Dụ Nhã tôi đầy khó tin, quả quyết : "Tây Tây đã tốt bụng cho ở nhờ, còn cùng đương, sao phải giận chứ? Em chỉ cho phép mình rửa chân, rất vui lòng! Ngược lại còn cảm thấy may mắn khi gặp em. Từ hồi trung học, đã thầm em rồi. Bây giờ thầm lặng ấy đã thành hiện thực. Những năm qua, ngoài em ra, chưa từng hẹn hò với nào khác."

Tôi cảm thấy chóng mặt, tim như b.ắ.n pháo hoa, liên tục nổ tung trong lồng ngực.

Dụ Nhã lại thầm tôi sao?

"Anh thầm em? Sao có thể chứ! Lúc đó chúng ta chẳng phải... là đối thủ không đội trời chung sao?"

Trong mắt Dụ Nhã lộ ra ánh u sầu, giọng điệu cay đắng: "Là em không thích , không thuận mắt, xem như đối thủ. Anh chưa bao giờ coi em là kẻ thù cả."

Nghe , tôi lặng người.

Dường như... Điều có lý.

Nghĩ lại, tôi và em trai mình đều luôn khó chịu với , thực sự không có ý đối đầu với chúng tôi. Ngay cả hiểu lầm trước đây, khi tôi tưởng đánh em trai tôi đến chảy máu, cũng đã giải tỏa.

Dụ Nhã cũng dần đoán ra lý do tôi bỏ đi, nghi ngờ hỏi: "Tây Tây, có phải em bỏ đi đột ngột là vì biết thân phận của , sợ trả thù nên mới trốn không?"

Tôi xấu hổ gật đầu.

"Tây Tây, sao em biết thân phận của ?"

"Chuyện đó không cần quan tâm. Dù sao sáu tháng trước, cờ em phát hiện ra thôi." Tôi không muốn kéo bà chị giàu có vào việc này.

Dụ Nhã không hỏi thêm gì nữa mà chân thành : "Tây Tây, hãy tin ! Anh sẽ không em."

Mặt tôi nóng lên, cảm giác hạnh phúc lan tỏa qua dây thần kinh cột sống lên đến não, trái tim tôi như tan chảy trước ánh dịu dàng của .

Ánh mắt dừng lại trên bụng tôi, mắt sáng lên, giọng chắc nịch: "Tây Tây, em có thai rồi! Là con của !"

Tôi ôm lấy bụng, giờ đã khác trước, nếu giành quyền nuôi con với tôi thì sao?

Dường như đọc suy nghĩ của tôi, Dụ Nhã : "Đừng lo, sẽ không giành con, không mẹ con em. Anh muốn cùng em nuôi con. Chúng ta kết hôn, không?"

Không chỉ không chia tay, mà còn muốn kết hôn với sao?

Mọi việc vượt quá dự tính của tôi.

Tâm trí tôi rối bời. Liệu có phải chỉ là cảm giác nhất thời không?

Trong lòng tôi vẫn còn chút do dự: "Anh bình tĩnh lại đã. Giữa chúng ta… khác biệt quá lớn, chúng ta không hợp đâu. Sau này sẽ kết hôn với người cùng đẳng cấp thôi."

Dụ Nhã dứt khoát đáp: "Tây Tây, rất bình tĩnh. Anh sẽ không cưới ai khác! Anh chỉ muốn kết hôn với em! Yêu mà không có ý định kết hôn là giỡn. Từ ngày đầu tiên em, đã muốn cưới em rồi!"

Nói xong, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương "bằng quả trứng bồ câu", quỳ một gối xuống, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

"Anh đã chuẩn bị nhẫn từ lâu, chỉ chờ ngày cầu hôn em, nhất định không hề qua loa. Tây Tây, chỉ cần em muốn, chúng ta có thể đi đăng ký bất cứ lúc nào! Anh chỉ muốn cưới người phụ nữ ."

Trái tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sáu tháng qua, tôi nghĩ mình có thể quên Dụ Nhã hoàn toàn, thời gian cuối cùng cũng không thể lừa dối chính mình.

Tôi rất nhớ . Ban đầu tôi tưởng mình đã bị chiều chuộng hư, quen với cuộc sống sung sướng, muốn gì có nấy.

Hoặc có thể là tôi mê mẩn cơ bụng sáu múi của , không đụng một ngày là lại nhớ. Nhưng vài tuần sau, nỗi nhớ càng lúc càng da diết, tôi mới nhận ra cảm thật sự của mình.

Tôi đã Dụ Nhã.

Tôi vẫn chưa quyết định: "Kết hôn nhanh quá, em vẫn chưa sẵn sàng..."

"Tây Tây, sẽ nghe theo em. Em muốn kết hôn lúc nào thì lúc đó chúng ta kết hôn. Nhưng sẽ không để em rời xa nữa."

Dụ Nhã đón tôi về lại thành phố A, sống trong căn biệt thự mua. Ban đầu tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao thân phận của giờ cũng đã khác. Nhưng theo thời gian, từng ngày từng ngày trôi qua, những băn khoăn trong lòng tôi dần tan biến.

Ngoài việc chăm sóc tôi chu đáo mỗi ngày, vẫn say mê rửa chân mát-xa cho tôi, thậm chí còn ngọt ngào hơn trước. Kể cả trước mặt người giúp việc, cũng không né tránh ánh mắt của người khác, vui vẻ rửa chân cho tôi.

Hơn nữa, còn lộ rõ vẻ khoe khoang, như thể việc tôi cho phép rửa chân là một “ân huệ” hiếm có.

Anh biết tôi quen sống ở thành phố A. Anh cũng không ép tôi phải về lại Cảng nào đó. Anh thường xuyên đi lại giữa Đại Lục và Cảng. Chỉ cần không có công việc, sẽ ở bên cạnh tôi.

Hai tháng sau, tôi và Dụ Nhã đăng ký kết hôn. Thêm một tháng sau, tôi sinh hạ con ấm áp của chúng tôi, bé Nhuận Nhuận.

Khi biết con là bé , cả tôi và Dụ Nhã đều rất vui. Bé giống tôi nhiều hơn, chỉ có đôi mắt là giống , đẹp đẽ trong trẻo.

Trong mắt Dụ Nhã, con là bảo bối xinh đẹp nhất thế giới. Mỗi khi có thời gian, sẽ tự tay chăm sóc con.

Nhìn cảnh bế con, vỗ về để bé ngủ, niềm hạnh phúc như gợn sóng lan tỏa trong lồng n.g.ự.c tôi.

Con ngoan… Mẹ đã tìm cho con một người bố vừa giàu có, đẹp trai lại thương con hết mực! Sau này con sẽ không phải lo gì cả!

Từ khi sinh con, vẫn mỗi ngày cầu hôn tôi, mong muốn tổ chức một hôn lễ. Theo lời , muốn cả thế giới biết rằng đã cưới tôi và muốn dành cho tôi một lễ cưới thật lộng lẫy.

Trước đây, tôi thường từ chối lấy lý do bụng to, mặc váy cưới không đẹp. Hai tháng sau, nhờ sự hỗ trợ của chuyên gia dinh dưỡng, tôi đã lấy lại vóc dáng và cuối cùng đồng ý cùng Dụ Nhã tổ chức hôn lễ.

Vào ngày cưới, Hứa Linh Linh đến gặp tôi. Sau khi trò chuyện một lúc, tôi vào phòng trang điểm để chuẩn bị, thay váy cưới. Không biết rằng ngoài cửa, Hứa Linh Linh đã lấy hết can đảm với Dụ Nhã: "Cậu Dụ, mong cậu đối xử tốt với Tây Tây."

Dụ Nhã với vẻ mặt ôn hòa, trông hiền lành vô đáp: "Tôi sẽ."

Nhưng Hứa Linh Linh vẫn run sợ: "Anh Dụ, tôi biết điều này không liên quan đến tôi... tôi không thể không hỏi, chẳng lẽ sẽ mãi che giấu chuyện chưa bao giờ mất trí nhớ sao? Tây Tây vẫn luôn ấy gặp rất kỳ diệu, nếu không phải mất trí và đến trước cửa tiệm của ấy, hai người sẽ không tái ngộ và nhau."

Ánh mắt sâu thẳm của Dụ Nhã khiến người ta khó lòng hiểu thấu, đầy ẩn ý: "Tôi… thật sự đã mất trí nhớ rồi. Có phải nhớ nhầm không?"

Sắc mặt Hứa Linh Linh thay đổi, run run gật đầu: "Đúng, đúng, cậu thật sự đã mất trí nhớ."

"Vì thế, trước mặt Tây Tây, đừng sai lời, không? Cô là của Tây Tây, cũng là của tôi. Vấn đề tài chính của công ty bố , tôi sẽ giúp xử lý."

"Vâng, cảm ơn Dụ."

Tôi thay váy cưới xong bước ra ngoài, Dụ Nhã và Hứa Linh Linh im bặt. Tôi thấy sắc mặt Hứa Linh Linh có vẻ kỳ lạ, liếc Dụ Nhã với vẻ nghi ngờ.

Ánh mắt vẫn tràn đầy thương như thường ngày, với vẻ ngây ngô đáng . Hứa Linh Linh với tôi: "Tây Tây, hôm nay cậu thật xinh đẹp! Mình ra ngoài trước nhé, để hai vợ chồng chuyện riêng."

"Ừ, hẹn gặp lại."

Khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn tôi và . Dụ Nhã ôm tôi trong bộ váy cưới, ánh mắt tràn đầy thương: "Tây Tây, em là dâu của , là vợ rồi. Không ai có thể cướp em khỏi ."

Trong giây phút ấy, ánh mắt là sự chiếm hữu mạnh mẽ mà tôi không thấy. Tôi bất đắc dĩ nghĩ, trên thế gian này chỉ có mình luôn cho rằng có người muốn cướp tôi đi, trong khi trong mắt người khác, chính mới là "món hời" quý giá.

"Được rồi, không ai cướp ."

"Vợ à, em."

Tôi mỉm , đặt tay lên má , đáp lại: "Em cũng , chồng à."

Đây là lần đầu tiên tôi với rằng tôi và cũng là lần đầu gọi là "chồng". Trước giờ tôi cố ý không ra.

Đàn ông mà… phải để họ hồi hộp một chút, không thể quá nhanh cho họ biết mình đã nắm trọn trái tim mình. Nhưng suốt thời gian này, của dành cho tôi luôn bộc lộ thẳng thắn, không chút giấu giếm, khiến tôi chắc chắn rằng thật sự tôi.

Dụ Nhã tôi, không thể tin , đôi mắt đỏ lên, lóe lên ánh nước vì : "Vợ à, em rất, rất nhiều."

Tôi lau nước mắt cho . Ai mà ngờ, thái tử gia mạnh mẽ, bá đạo của giới thương gia lại là một người đam mê đương như !

Anh luôn sợ mất tôi, lo lắng tôi sẽ lại rời xa . Mỗi đêm đều " em" nhiều lần, tự nguyện rửa chân mát-xa cho tôi, không cho phép ai thay mình việc đó. Kể từ khi sinh con, chúng tôi sống cùng nhau, mỗi ngày đều cảm nhận hạnh phúc, và tôi tin hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi...

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...