Chọc Nhầm Người Rồi – Chương 3

Ngày hôm sau.

Trong căn hộ.

Tôi ngồi trên ghế sofa, thưởng thức từng miếng dưa lưới vừa Dụ Nhã cắt ra, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng đang siêng năng lau dọn sàn nhà.

Kể từ khi Hứa Linh Linh những lời đó, tôi bắt đầu có ý định nhắm vào Dụ Nhã. Trán đầy mồ hôi, tùy tiện kéo áo lên lau, để lộ vòng eo hoàn hảo.

Càng , tôi càng hài lòng.

Tôi miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi , khẽ hắng giọng: “Điều hòa trong phòng vẫn chưa sửa, thời tiết đẹp quá, tối nay qua phòng tôi trải đệm ngủ dưới sàn đi.”

Dụ Nhã nở nụ ngây thơ: “Tây Tây, em thật tốt bụng.”

Buổi tối, Dụ Nhã nằm dưới sàn trong phòng tôi. Vừa mới tắm xong, tôi nằm dưới sàn mà lòng không khỏi xao .

Tôi tính toán ngày tháng, đúng vào khoảng thời gian này, khả năng mang thai sẽ cao hơn.

Nhìn khuôn mặt điển trai cùng dáng vẻ không chút phòng bị của Dụ Nhã đang ngủ, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một chút cảm giác tội lỗi.

Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Dù sao, tôi có thể cho một khoản tiền coi như bù đắp.

“Anh ngủ chưa?”

“Chưa, Tây Tây, có chuyện gì sao?”

Ngón tay tôi nắm chặt lấy tấm ga trải giường vì căng thẳng: “Tôi nghĩ… nằm dưới sàn chắc không thoải mái lắm đâu, hay là… lên giường với tôi đi.” Mặt tôi đã đỏ bừng cả lên.

Đây không còn là ám hiệu nữa mà là lời mời thẳng thừng rồi.

Dụ Nhã mở mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Như … không hay lắm…”

Tôi ngứa ngáy trong lòng: “Có gì mà không hay chứ?”

Anh chớp mắt, tai cũng đỏ lên: “Anh vẫn nên ngủ dưới sàn thì hơn.”

Tôi cắn răng tức giận.

Lần đầu tiên bị từ chối!

Nhưng không sao, tôi là người càng bị cản trở thì càng kiên trì!

Ban ngày, tôi tìm mọi cơ hội để tỏ ra quan tâm, cố gắng chọc ghẹo .

Anh xấu hổ đỏ mặt.

Ban đêm, tôi lại khuyên lên giường, lại ngại ngùng từ chối!

Đến ngày thứ ba, lòng tự ái của tôi hoàn toàn bùng cháy. Tôi không tin mình không chinh phục ta!

Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi cố ý xịt nước hoa.

Anh nằm trên đệm dưới sàn ngủ, tôi giả vờ vô ngã, đúng lúc ngã vào lòng Dụ Nhã. Tôi thừa cơ áp vào n.g.ự.c , có thể nghe rõ tiếng tim đập dồn dập của .

Tôi quấn chặt lấy như dây leo, không chịu đứng dậy.

“Đã lâu không nằm dưới sàn, tôi muốn thử lại cảm giác.”

Giọng Dụ Nhã khô khốc: “Tùy em, đây là nhà của em mà.”

Khóe miệng tôi nhếch lên đầy đắc ý.

Thế , một giờ sau… Dù tôi nằm ngay bên cạnh, Dụ Nhã vẫn không đậy, cả người cứng ngắc như tượng đá.

Anh còn xấu hổ như một nhỏ bị trêu ghẹo.

Chẳng lẽ ám hiệu của tôi vẫn chưa đủ rõ?

Tôi khẽ chạm vào áo , lại ngại ngùng nắm lấy tay tôi.

“Đừng như … chúng ta chưa phải là người , thế này không ổn.”

Người ?

Tôi chớp mắt, tôi chỉ muốn có một đứa con thôi, đâu có ý định hẹn hò với ta!

“Anh muốn thế nào?”

Dụ Nhã tôi với ánh mắt đầy mong đợi, khuôn mặt đỏ bừng, ngập ngừng : “Anh khá bảo thủ… Anh chỉ nghĩ, chuyện này phải là giữa người với nhau mới .

“Vậy nên, Tây Tây, em có thể không?”

Tôi nghĩ thầm, đồng ý rồi sau này chia tay cũng thôi. Tôi miễn cưỡng gật đầu: “Được, giờ em là của .”

Tôi định tiến thêm bước nữa... Dụ Nhã lại vẫn giữ lấy tay tôi, càng ngượng ngùng : “Tây Tây, nghĩ chúng ta nên ở bên nhau một thời gian, cảm sâu đậm hơn rồi mọi chuyện sẽ tự nhiên xảy ra… sẽ tốt hơn.”

Tôi thì lại sốt ruột lắm đó! Không đợi đến ngày mai đâu!

“Không !”

Mắt Dụ Nhã đỏ hoe, trong ánh mắt đầy vẻ van xin: “Một tháng sau, cũng không sao?”

Sau khi bị năn nỉ dỗ ngọt, ánh mắt tôi lại không ngừng lướt qua cơ bụng của vài lần, cuối cùng cũng đồng ý.

Người ta thường : “Vội vàng ăn không đậu phụ nóng.”

Một tháng sau, tôi sẽ chiếm !

Ban đầu tôi chỉ định miễn cưỡng qua loa với một tháng, dù sao tôi cũng chỉ muốn có một đứa con giỏi giang thôi. Nhưng ai ngờ, từ ngày hôm đó, Dụ Nhã lại rất nghiêm túc với mối quan hệ này.

Ngày nào cũng giặt giũ nấu ăn cho tôi, gần như chỉ thiếu mỗi việc mặc quần áo và đút cơm cho tôi. Không chỉ thích rửa chân xoa bóp cho tôi, còn rất quấn quýt, lúc nào rảnh là lại ôm tôi, thậm chí khi ra ngoài cũng muốn cõng tôi đi.

Điều quan trọng nhất là nấu ăn rất ngon. Biết tôi thích đồ ngọt, không ngừng đổi món cho tôi mỗi ngày, khiến tôi tăng lên một vòng.

Trước đây tôi cũng từng một lần, mối đó cũng không ngọt ngào như mối này… Trong mối trước, trai cũ Triệu Giang có tính cách gia trưởng, khi chúng tôi cãi nhau, ấy không bao giờ nhượng bộ, sau này tôi mới học cách nhẫn nhịn…

Cuối cùng ấy vẫn ngoại .

Tôi nghĩ tất cả mối đều như , không ngờ, một ngày nào đó tôi lại hẹn hò với đối thủ của mình.

cơ mà… lại có chút ngọt ngào!

Trước đây tôi rất ghét Dụ Nhã, bây giờ thì không ghét nữa. Mấy hôm trước, em trai tôi đang đi du lịch ở nước ngoài lại gọi điện cho tôi, nhắc đến chuyện cũ ngày xưa. Em tôi chủ nhắc đến Dụ Nhã, người mà trước đây em ghét nhất. Thằng bé bảo đã bỏ qua hết rồi, còn nhắc lại chuyện em từng bị đánh đến chảy máu.

Thực ra hôm đó thằng bé đã hẹn đánh nhau với Dụ Nhã bị từ chối, sau đó buổi tối trên đường về nhà, thằng bé bị mấy người từng thù vây đánh.

Điều mà thằng bé không thể ngờ là, đối thủ của nó - Dụ Nhã - cờ đi ngang qua và xông vào cứu nó. Chỉ là sau đó, em cảm thấy quá mất mặt nên không kể lại với ai. Nhưng từ đó, em đã dần không còn ác cảm với Dụ Nhã nữa.

“Sao mày không sớm chuyện này! Mày có biết là…”

Em trai tôi nghi hoặc hỏi: “Biết gì cơ?”

“Thôi, không có gì!”

Tôi còn có thể gì nữa? Nói là trước kỳ thi đại học, tôi đã đánh Dụ Nhã một trận ra trò!

Em trai tôi còn cảm thán: “Chị không biết đâu, cũng từ lúc đó em mới biết, Dụ Nhã không chỉ là một học bá mà còn giấu tài nữa! Thân thủ của ấy, một mình đấu với sáu người luôn.”

Tôi chớp mắt, gì cơ? Vậy sao lúc đó ấy yếu đuối như tờ giấy , bị tôi đánh không gượng nổi chứ!

Cúp điện thoại xong, những ký ức xưa ùa về.

Trước đây tôi đúng là quá trẻ con, vì chuyện của em trai mà có cái lệch lạc về ấy, lúc đó sao tôi không nhận ra… Dụ Nhã rất đẹp trai nhỉ!

Khi đó tôi chỉ nghĩ, tại sao nhiều lại say mê Dụ Nhã như ! Có vẻ như hồi đó tôi thật sự chưa trưởng thành.

Một tháng sau, tôi đã đạt điều mình mong muốn.

Dụ Nhã càng quấn lấy tôi. Từ khi biết tôi thích cơ bụng của , tập thể dục chăm chỉ hơn mỗi ngày, buổi tối nào cũng tự tin khoe cơ bụng với tôi, sợ rằng sức hút của với tôi sẽ giảm đi.

….

Hôm đó tôi gặp một chị đại giàu có, là đàn chị của tôi. Tôi còn kết WeChat với chị ấy. Vô lướt qua trang cá nhân của chị, tôi thấy một bài đăng cách đây nửa năm thu hút sự ý của tôi.

Bài viết kèm theo dòng chữ: “Cuối cùng cũng gặp Thái tử gia Tô Diệpcủa giới Hong Kong rồi! Lén chụp một tấm! Anh ấy thật sự quá đẹp trai!”

Nhìn vào bức ảnh người đàn ông đeo kính gọng vàng, ánh mắt sắc bén, tóc vuốt keo gọn gàng, tim tôi như bị một mũi tên sắc nhọn đ.â.m thẳng vào, gần như ngừng đập.

Anh ấy… ấy… Rõ ràng chính là Dụ Nhã, người vừa rửa chân cho tôi lúc nãy!

Tôi vẫn không dám tin, lập tức nhắn tin hỏi lại chị đại giàu có để xác nhận. Chị ấy khẳng định người trong ảnh chính là đại ca Tô Diệp của giới Hong Kong.

Chị ấy còn , Tô Diệp luôn hành xử rất kín đáo, ít khi công khai lộ diện, càng không thích chụp ảnh.

Có nhiều lời đồn về ấy. Có người là con ngoài giá thú. Có người bảo từng bị tráo đổi, bị đưa sang đất liền, đến khi mười mấy tuổi mới gia đình họ Tô tìm lại. Cũng có người xử lý công việc quyết liệt, tàn nhẫn. Sau khi du học về, vào công ty và chỉ trong một năm đã thay thế toàn bộ các lãnh đạo cũ, ổn định vị trí tổng giám đốc.

...

Nói chuyện xong với chị đại, lòng tôi không thể nào bình tĩnh .

Vậy là… đối thủ của tôi thực ra lại là Thái tử gia của giới Hong Kong! Anh ấy mất trí nhớ, bị tôi coi là cậu bé rửa chân, bị tôi sai vặt mỗi ngày!

Nếu ấy nhớ lại, biết thân phận thực sự của mình, biết tôi đã đối xử với ấy ra sao, ấy sẽ thế nào đây?

Chắc chắn sẽ vô cùng giận dữ!

Dù sao với một người cao cao tại thượng như ấy, việc phải rửa chân cho tôi hẳn là một điều sỉ nhục!

Lòng tôi rối bời.

Giá mà tôi biết ấy là Thái tử gia của giới Hong Kong, chắc chắn tôi đã tôn ấy lên "thần tài," đâu dám để ấy ngày ngày rửa chân, xoa bóp cho tôi chứ!

Thậm chí tôi còn hẹn hò với ấy!

Chị đại giàu có cũng , sau này ấy sẽ kết hôn với người có gia thế tương xứng.

Tôi chỉ muốn tát cho mình một cái.

Trong cơn rối loạn, tôi cứ thế lang thang không định hướng trên phố. Đến khi hoàn hồn, tôi ngẩng lên đã thấy một tiệm thuốc ngay trước mặt.

Ý nghĩ như một giọt nước rơi vào chảo dầu, tức thì bùng lên. Hình như tôi đã trễ kinh một tháng rồi.

Tôi bước vào tiệm thuốc, mua que thử thai, kiểm tra… kết quả là có thai rồi!

Tôi thật sự sắp mẹ!

So với sự vui mừng, tôi lại thấy bối rối và hoang mang, dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Tôi thực sự đã có thai. Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ lập tức chia tay với Dụ Nhã rồi chuyển sang thành phố khác để sinh con.

Tôi sẽ nhờ em họ quản lý tiệm rửa chân một thời gian. Tiệm rửa chân này là do mẹ tôi để lại cho tôi, bà đã qua đời nửa năm trước.

Đợi khi đứa trẻ lớn lên, tôi sẽ quay lại để tiếp quản tiệm. Lúc đó, nếu Dụ Nhã phát hiện ra đứa trẻ, tôi sẽ dối là con của người thân.

Tôi không muốn ai tranh giành quyền nuôi con với mình. Nhưng khi ý định chia tay tràn vào tâm trí, một cách kỳ lạ, tim tôi đau nhói, cảm giác nhức nhối lan tỏa.

Tôi không có thời gian phân tích cảm giác chua xót này là gì, ngồi trong quán trà sữa suy nghĩ suốt hai tiếng.

Cuối cùng, tôi quyết định. Tôi phải thực hiện kế hoạch của mình.

Dụ Nhã là Thái tử gia của giới Hong Kong, những gì tôi đã với trong thời gian qua đúng là tìm đường chết! Một khi nhớ lại, biết thân phận thực sự của mình, đừng đến việc trả thù, còn có thể giành quyền nuôi con với tôi.

Tôi không dám đánh cược.

Về đến căn hộ, Dụ Nhã ôm eo tôi, trong giọng dịu dàng xen lẫn chút trách móc: “Sao em về muộn thế? Anh đã nấu sườn xào chua ngọt, cá quế sốt Tùng Thử, toàn là món em thích.”

Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng mỉm như bình thường: “Gặp nên trò chuyện một chút thôi.”

Dụ Nhã không hỏi thêm, chỉ xoa đầu tôi: “Ừm ừm, ăn cơm nào.”

Ngày hôm sau, tôi bảo Dụ Nhã đi về quê mua gà thả vườn để nấu canh, tôi muốn uống.

Đường đi về mất ba tiếng.

Dụ Nhã luôn nghe lời tôi, đồng ý ngay. Đợi đến khi rời khỏi nhà, tôi lập tức thu dọn hành lý, cầm theo giấy tờ đến sân bay.

Tôi nhắn một tin cho Dụ Nhã, lời chia tay. Tối qua, tôi đã mua vé máy bay sẵn rồi, định đến thành phố Giang Nam mà mình luôn muốn đến.

Khi máy bay hạ cánh, tôi bắt xe buýt đến một thị trấn cổ gần đó và một phòng trọ. Trước khi đi, tôi đã nhắn tin cho Hứa Linh Linh và em trai, bảo rằng tôi muốn đi du lịch một thời gian.

Sau đó rút sim điện thoại cũ ra và thay bằng một sim mới.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.

Sáu tháng sau.

Cuộc sống của tôi bình yên, an nhàn.

Tuần trước, cờ tôi xem một bản tin về giới giải trí Hong Kong, trong đó có hình ảnh Dụ Nhã và bố mẹ tham dự một sự kiện kinh doanh. Dù chỉ là một góc nghiêng, tôi vẫn nhận ra .

Dụ Nhã đã trở lại Hong Kong rồi. Liệu đó có nghĩa là đã khôi phục ký ức, nhớ lại thân phận thực sự của mình không?

Không kiềm chế , tôi lên mạng tìm kiếm thông tin về và phát hiện mới trở về Hong Kong từ tháng trước, tham gia hàng loạt sự kiện kinh doanh của tập đoàn gia đình.

Tôi đặt tay lên bụng. Tôi sẽ trốn thêm vài tháng nữa . Có khi sẽ hoàn toàn quên đi tôi – con “tôm tép” này, và dù có tức giận đến đâu cũng sẽ dần nguôi ngoai.

Sáng sớm, tôi đi dạo chợ, đi ngang qua một tiệm mát-xa chân, tôi xuống chân mình. Chân tôi đã sưng phù cả lên, toàn thân cũng trở nên nặng nề, cồng kềnh.

Từ khi chia tay Dụ Nhã, đã lâu không có ai mát-xa chân cho tôi rồi, Bước vào, định ngâm chân và nhờ người mát-xa đôi chân sưng tấy một chút.

Tôi nằm trên ghế mát-xa, ngâm chân, nhắm mắt chờ nữ mát-xa viên vào giúp mát-xa chân.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận có người nâng niu đôi chân mình, cẩn thận và dịu dàng mát-xa.

Cảm giác này thật quen thuộc và dễ chịu… thầm nhủ định sẽ đến thường xuyên và để ấy mát-xa cho mình.

Chầm chậm mở mắt, một gương mặt điển trai quen thuộc hiện ra trước mắt. Tim tôi đập mạnh như muốn tan lồng ngực. Cả linh hồn tôi như bị dọa đến suýt thoát khỏi cơ thể.

Trước mặt tôi là , trong bộ vest đặt may thủ công, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ Rolex trị giá hàng trăm triệu, toát lên khí chất chững chạc, điềm đạm.

Anh quỳ một chân, bàn tay thon dài nắm chặt cổ chân tôi.

Là Dụ Nhã!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...