Tôi đã kế thừa cửa hàng rửa chân của gia đình.
Ngày hôm đó, kẻ đối đầu sống chít tìm đến tôi, bị mất trí nhớ, chỉ nhớ tên và tôi, cùng với hình dáng của tôi.
Anh mong tôi giúp khôi phục ký ức.
Tôi thử hỏi dò đối phương xem có biết trước đây giữa tôi và là quan hệ gì không.
Dụ Nhã lắc đầu: "Không biết. Nhưng tôi nghĩ chúng ta chắc chắn là tốt, nếu không sao tôi lại chỉ nhớ tên và hình dáng của chứ."
Sao có thể là chứ! Chúng tôi là cùng lớp cấp ba, tôi không ưa . Thậm chí còn chẳng chuyện với nhau.
Sau đó nghe ấy đi sang Hồng Kông, chúng tôi cũng không gặp lại nhau.
Tôi có chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ vì trước đây ấy cực kỳ ghét và căm thù tôi, nên ngay cả khi mất trí nhớ rồi vẫn nhớ tên tôi?
Dụ Nhã còn chỉ nhớ mỗi tôi, trên người không có giấy tờ tùy thân, cũng không biết mình trở về để du lịch hay thăm người thân.
Ban đầu tôi định báo cảnh sát Dụ Nhã đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã tra ra địa chỉ nhà cũ và thông tin cá nhân của , cha nuôi đã qua đời, mẹ nuôi từ lâu đã di cư, hộ khẩu cũng bị hủy.
Anh đỏ mắt cầu xin tôi đừng đuổi ấy đi.
"Hiện giờ là người duy nhất mà tôi nhớ , cũng là hy vọng duy nhất của tôi. Chỉ cần để tôi ở lại, tôi sẵn sàng bất cứ điều gì."
Vừa hay, tôi đang thiếu một nhân viên rửa chân. Tôi đang cầm tờ quảng cáo tuyển dụng, định dán ngoài cửa thì đến.
Ông trời giúp tôi rồi!
Với gương mặt đẹp tuyệt này, chắc chắn sẽ thu hút không ít các quý bà đâu.
"Được thì …" Tôi cố ra vẻ khó xử: "Nhưng dạo này tôi khó khăn kinh tế. Cậu xem, cậu có thể việc cho tôi không? Bao ăn ở!"
"Làm việc?"
Nụ trên mặt tôi càng tươi rói: "Đúng ! Cậu biết rửa chân không? Ở cửa hàng của tôi, rửa một đôi chân là một trăm tiền hoa hồng đó!"
Khóe miệng hơi cứng lại, lông mi khẽ run, trông vô cùng tội nghiệp: "Phải rửa thì mới ở lại sao?"
Tôi gật đầu, đúng thế!
Không thì dựa vào đâu mà tôi thu nhận đây?
Dù sao cũng là kẻ thù một sống một còn của tôi mà?
Trong ánh mắt ánh lên vẻ tin tưởng, ngoan ngoãn : "Được, tôi… có thể học."
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết. Ban đầu còn nghi ngờ liệu có phải ta đang , chưa mất trí nhớ thật không, giờ thì tôi tin chắc ta thực sự đã quên hết rồi.
Nếu không, một người vừa là học bá vừa là đóa hoa cao ngạo như Dụ Nhã sao có thể đến cửa hàng rửa chân của tôi để rửa chân cho người khác !
Đã thế, lại còn là ta tự tìm đến để tôi ức hiếp, thì không thể trách tôi đâu nha!
Ngay lúc này, tròng mắt ta trong veo, ngây thơ như một cừu con mềm mại, hoàn toàn không còn khí chất lạnh lùng như xưa.
Nhìn thôi là biết dễ bị lừa rồi!
Tôi định sắp xếp cho vào ký túc xá nhân viên, ta lắc đầu, nhất quyết muốn về nhà cùng tôi.
Dù tôi khuyên nhủ thế nào thì ta cũng tôi bằng đôi mắt trong sáng rạng ngời, tội nghiệp, sợ rằng sẽ bị tôi bỏ rơi.
Tôi cũng lo lắng gương mặt đại diện tương lai sẽ chạy mất, đành phải đưa ta về nhà trước.
...
Ở nhà, tôi vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Tôi mở cửa, thấy đang bê chậu nước nóng, trên mặt là một nụ lấy lòng, dịu dàng : "Tôi vừa xem video hướng dẫn rửa chân, học cách mát-xa. Để tôi xoa bóp cho trước nhé."
Tôi: "?"
Suốt đời này, tôi không ngờ lại có thể khiến Dụ Nhã tự nguyện rửa chân cho mình!
Tôi suýt bật , thực sự muốn để bè cũ xem đóa hoa cao ngạo Dụ Nhã rửa chân cho tôi là hình ảnh như thế nào.
Nhưng lại sợ người biết chuyện chạy đến với Dụ Nhã chúng tôi là kẻ đối đầu, đến lúc đó ta mà chạy mất thì sao!
"Được thôi!" Tôi ngồi trên sofa, Dụ Nhã quỳ một gối, lòng bàn tay bao bọc lấy chân tôi, từng ngón tay thon dài xoa bóp vào các huyệt đạo trên chân tôi.
Cảm giác tê tê ngứa ngáy từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Thoải mái thật!
Giọng dịu dàng, trầm thấp của Dụ Nhã vang lên bên tai tôi: "Lực thế này có không? Có đau không?"
Tôi vội lắc đầu, khen ngợi: "Được lắm. Cậu rất có năng khiếu đấy!"
Tôi đã tưởng tượng ra sẽ đem lại bao nhiêu niềm vui cho các quý bà, mang về cho tôi bao nhiêu tiền của luôn rồi.
Trong lòng tôi càng thấy vui mừng hơn.
Được tôi khen, khóe miệng nhếch lên nụ duyên dáng, hiện ra lúm đồng tiền xinh xắn.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra ta trông rất đẹp. Nhưng trước đây chưa bao giờ , biểu cảm luôn thản nhiên, ánh mắt như hồ sâu không thấy đáy.
Người đàn ông này hệt như một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, khó mà đến gần.
Sau khi rửa chân xong, dịu dàng : "Tôi… tay nghề vẫn chưa tốt lắm. Tây Tây, tôi có thể rửa chân cho một thời gian trước không, không rửa cho người khác nhé? Tôi đảm bảo sẽ không ăn không ở không, tất cả số tiền tôi kiếm sẽ đưa ."
Mắt tôi sáng lên: "Được thôi, không thành vấn đề!"
Không trả lương mà còn có thể khiến ngoan ngoãn rửa chân cho mình.
Sao lại không chứ?
Trong ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, cảm kích : "Tây Tây, thật tốt."
Tôi gật đầu, cố nén niềm vui sướng trong lòng. Đứa ngốc này, bị tôi bán rồi, còn khen tôi tốt nữa!
Từ ngày hôm đó, Dụ Nhã đã chăm chỉ rửa chân cho tôi. Không chỉ còn đảm nhận hết mọi công việc nhà, giặt đồ, nấu ăn, dọn dẹp, việc nào cũng thành thạo.
Hơn nữa, tính cũng trở nên rất ngoan ngoãn và bám dính tôi hơn.
Ngay cả khi rảnh rỗi, cũng sẽ giống như một cún nhỏ quấn quýt bên tôi, nũng nịu đòi tôi chuyện với . Dù tôi không để ý đến , vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh, im lặng tôi, chờ đợi tôi.
Tôi rất hài lòng với điều này, sau khi mất trí nhớ, Dụ Nhã đã hoàn toàn trở thành "nô lệ nhỏ ngoan ngoãn" của tôi luôn rồi.
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng tuyển một chàng mới nghề rửa chân. Anh ta có gương mặt thanh tú, miệng lưỡi ngọt ngào. Anh ta nồng nhiệt nhà ta có truyền thống gia truyền về kỹ thuật xoa bóp chân, có thể xoa bóp chân cho tôi.
Tôi đang định từ chối thì từ phía sau vang lên giọng quen thuộc của đàn ông.
"Tây Tây, em chán ghét rồi sao?"
Tôi quay lại, thấy Dụ Nhã tôi với ánh mắt buồn bã, đôi mắt đỏ lên, gương mặt lộ rõ vẻ tủi thân, trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Không có mà."
Kỳ lạ thật!
Ánh mắt ta tôi, sao lại khiến tôi có cảm giác như mình vừa bị bắt quả tang điều gì đó .
"Hôm qua em còn khen là người rửa chân giỏi nhất. Vậy mà bây giờ em lại muốn người khác rửa, không cần nữa." Ánh mắt người đàn ông phủ một lớp sương mỏng, khóe mắt đỏ lên, càng khiến trông tủi thân hơn.
Da đầu tôi tê dại.
Lần đầu tiên tôi thấy một Dụ Nhã lạnh lùng cao ngạo như lại tủi thân đến mức gần như sắp khóc, khiến tôi mềm lòng, cảm giác như mình đã bắt nạt ta .
Mà buồn là, lại tủi thân vì tranh giành việc rửa chân cho tôi.
Anh chàng mới đến Dụ Nhã, ánh mắt đầy vẻ "trà xanh".
Tôi không muốn để cây "mỏ vàng" tương lai của mình chạy mất nên vội vã dỗ dành : "Sao có thể chứ! Anh là người có tiềm năng nhất mà tôi từng gặp mà!"
Anh tôi đầy hi vọng: "Vậy em sẽ không để người khác rửa chân cho mình đúng không?"
Bạn thấy sao?