Editor: May
Chỉ thấy Thẩm Chanh duỗi tay chỉ chiếc xe chạy bằng điện bị ta đụng đến hoàn toàn thay đổi cách đó không xa, lắc lư tiền trong tay mình , "Chiếc xe chạy bằng điện có giá tiền là một ngàn chín, lái ba tháng, bồi thường tôi một ngàn ba, đủ rồi."
Nghe tiếng, Diệp Mân càng thêm kinh ngạc.
Vốn còn muốn chút gì đó, Thẩm Chanh lại không cho ta cơ hội này.
Diệp Mân đứng ngây ngốc tại chỗ, liếc mắt bóng lưng đã đi xa, lại liếc mắt chiếc xe chạy bằng điện bị đụng đến không còn hình dạng ban đầu, cuối cùng mới thở dài.
Thật không biết là nên khóc hay là nên .
Sau đó, ta chỉ có thể để cho người trước kéo chiếc xe chạy bằng điện bị đụng hỏng đó đi.
Thật ra rất nhiều người đều không biết, kẻ lừa đảo cũng có nhân cách có tôn nghiêm có nguyên tắc.
Giống như Thẩm Chanh, mặc dù là một kẻ lừa đảo dùng nghề nghiệp lừa gạt để mưu sinh, trước giờ đều không có qua chuyện thương thiên lí.
Lúc gạt người, cố gắng dùng tất cả vốn liếng cũng muốn lừa gạt nhiều nhất.
Nhưng ngày thường, cũng chỉ là một người thường.
Cô không tham lam, không hết ăn lại nằm, không ngồi đợi của ăn xin, dựa vào hai tay của mình sống qua ngày.
Giống như tai nạn xe cộ vừa rồi, vốn có thể lừa gạt nhiều hơn, kiếm dược càng nhiều, lại không suy nghĩ chút nào liền cự tuyệt đối phương bồi thường.
Chỉ cầm đúng số nên cầm, còn lại tuyệt đối sẽ không cần.
Tập đoàn Thế Bắc.
Thi Vực tự mình phê duyệt nhiều văn kiện quan trọng, nhận một cuộc điện thoại.
Người bên kia điện thoại báo cáo với :
"Thiếu gia, nửa tiếng trước Thẩm tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, tài xế chuyện là Diệp tiểu thư."
"Vốn Diệp tiểu thư đồng ý bồi thường, dù thế nào thì Thẩm tiểu thư cũng không chịu tiếp nhận."
"Đến cuối cùng, ấy chỉ cầm đúng số tiền nên có."
Thi Vực ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.
Nheo tròng mắt hẹp dài thâm thúy lại, khóe môi giơ lên một nụ khiến cho người ta không thể nào hiểu thấu.
Thẩm Chanh, có chút ý tứ....
Không thể không thừa nhận, có cha thế nào tất có con gái thế ấy.
Tuy Thẩm Trung Minh là một ma bài bạc, thật ra cũng là ma bài bạc vô cùng có nguyên tắc.
Cho nên khi ông biết Thẩm Chanh gặp tai nạn giao thông không cần bồi thường, liền quyết định một bữa tiệc lớn để khao con của ông.
Mua một con gà mập trở về, vốn định hầm canh cách thủy cho Thẩm Chanh.
Nhưng không ngờ, chạy cả khu vườn cũng không thể bắt lấy con gà kia.
Thẩm Chanh đứng cạnh cửa sổ, người bị một con gà giỡn xoay quanh ở trong sân, vẻ mặt hắc tuyến.
Người khác con gà, hầm canh cách thủy, cùng lắm thì chỉ một tiếng đồng hồ thôi.
Nhưng Thẩm Trung Minh lại không giống, chỉ bắt con gà liền bắt một tiếng đồng hồ.
Sau đó là cuối cùng bắt , lúc có thể dùng dao gà, ông lại có thể.... xuống một dao ở trên bụng con gà.
Thẩm Chanh thật lòng muốn bùng nổ!
Hiện tại mới phát hiện, ông - người cha ma bài bạc này lại ngu xuẩn đến nước này.
Một dao hạ xuống, gà chẳng những không chết, ngược lại càng thêm tràn đầy sức sống rồi.
Thẩm Trung Minh thấy thế, thầm mắng một tiếng, sau đó lại dùng sức chém một dao lên bụng con gà: "Tao cũng không tin không con gà mập mày!"
Dao thứ hai hạ xuống, gà vẫn không có trạng muốn chết, chỉ là hô cục tác không ngừng.
Thẩm Chanh đứng thẳng tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thật ra thật lòng muốn một câu: Ngu xuẩn đến nhà rồi!
Thẩm Trung Minh ra tĩnh lớn như , nhiều hàng xóm nghe tiếng đều chạy đến xem náo nhiệt.
Cái cục diện này, quả thật đủ buồn .
Chỉ thấy một tay Thẩm Trung Minh cầm dao thái, một tay giơ con gà nửa chết nửa sống lên, tinh tế suy tính xem tiếp theo nên hạ dao ở chỗ nào.
Thẩm Chanh đã không thể nhịn nữa, lúc mọi người hàng xóm vây quanh tới rồi, bước đi lên trước.
Không không rằng, trực tiếp túm lấy dao thái trong tay Thẩm Trung Minh.
Thẩm Trung Minh giơ gà lên, thấy đoạt dao của mình, vội muốn hỏi muốn gì.
Nhưng Thẩm Chanh tuyệt đối không cho ông cơ hội này!
Giơ tay chém xuống, cuối cùng con gà hấp hối kia là bị một dao đoạt mệnh.
Bạn thấy sao?