Giang Duy Bảo một mình lái xe suốt ba tiếng, dừng lại trước một khu nghĩa trang. Anh đứng trước mộ của người phụ nữ một lúc lâu, sau đó đến bên ngôi mộ khác. Người thanh niên trong bức ảnh khắc trên bia mộ kia vẫn luôn nở nụ ấm áp.
“Người em, chờ tôi có lâu không?” Ánh mắt Giang Duy Bảo không giấu nổi sự đơn.
“Cậu cái gì chứ? Đến cuối cùng, cũng chỉ có tôi nhớ đến ngày giỗ của cậu.”
“Uống một chút không?” Giang Duy Bảo đưa lon bia về phía bia mộ: “Quên mất, học sinh ngoan không phép dùng mấy cái này.”
“Diệp Thanh Vy không một chút thay đổi, cậu xem, tôi chờ đợi tám năm qua là vì cái gì?”
“Cô ta quên đi tôi thì thôi, đến cả cậu cũng dám quên? Cô ta có quyền gì chứ?”
Giang Duy Bảo ngồi một mình, hết những buồn phiền trong lòng. Không biết từ khi nào, bên khóe mắt có giọt lệ rơi xuống. Tám năm qua, chỉ khi trước mặt người này, mới trở về bản thân mình ngày trước.
Nếu như ngày đó, Diệp Thanh Vy giống như hôm nay, với mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Anh nhất định không do dự tin , đáng tiếc, chờ đợi chỉ là những lời tàn nhẫn từ người con .
Sau khi gặp lại Diệp Thanh Vy, Giang Duy Bảo từng nghĩ có thể ông trời cho hai người cơ hội quên đi tất cả, lại từ đầu. Nhưng mỗi lần nhớ đến hình ảnh quay người bỏ đi vào tám năm trước, oán hận trong không cách nào khống chế . Anh , hơn cả bản thân mình, càng nhiều, hận càng sâu.
==========
“Tuyên Tuyên, sao ?” Diệp Thanh Vy vừa về nhà đã thấy Đường Tuyên tức giận thu dọn hành lý.
Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên là cùng lớp thời đại học, thành tích đều rất tốt. Ban đầu chỉ vì những hoạt học tập, tiếp lâu dài, cả hai đều nhận ra đối phương và mình khá hợp nhau, dần dần trở thành thân.
Sau khi tốt nghiệp, Đường Tuyên xin vào ở Giang Thị, Diệp Thanh Vy chỉ muốn tìm một công ty bình thường. Đường Tuyên lại , với năng lực của , không ở công ty lớn thật sự quá phí, hơn nữa hai người nếu cùng công ty, có thể dễ dàng giúp đỡ nhau.
Trải qua suy nghĩ, Diệp Thanh Vy đã quyết định xin vào Giang Thị. Quả thật, với thành tích nổi bật của hai người, không quá khó để trở thành nhân viên của tập đoàn lớn, chỉ là họ phân vào bộ phận khác nhau. Để thuận tiện cho việc đi lại, cả hai quyết định một căn hộ gần công ty ở cùng nhau.
“Cậu hỏi tên trai của cậu đó, vừa về đã bắt tớ trở lại đó công tác.” Đường Tuyên tức giận.
Tháng trước Đường Tuyên phải sang nước ngoài công tác suốt một tháng, vừa về vài ngày thì hôm nay lại có thông báo phải trở lại đó.
Diệp Thanh Vy há hốc, kiếp trước đâu có chuyện này, người đi công tác là Giang Duy Bảo, đám người trong công ty còn rằng đi du lịch với vị hôn thê. Bởi vì cãi nhau nên hai người cắt đứt liên lạc, lúc ấy vì lo cho mẹ cũng không có thời gian quan tâm .
“Tớ vô tội.” Diệp Thanh Vy giơ tay bộ dạng đầu hàng trước dáng vẻ muốn cắn người của cùng phòng.
“Cái giường dấu của tớ.” Đường Tuyên nằm sấp trên giường khóc không ra nước mắt.
Cô là người rất khó quen giường, suốt một tháng ở nước ngoài đa số đều mất ngủ. Giang Duy Bảo đáng chết, đúng là thân của tên khốn kia, cả hai đều đáng ghét như nhau. Lẽ ra lúc đầu không nên bị dụ dỗ vào Giang thị , giờ thì hối hận rồi, nhân viên trong công ty không sai, Giang Duy Bảo là tên ác ma chính hiệu.
==========
“Duy Bảo, em muốn ăn kem không?” Diệp Thanh Vy nũng nịu.
“Được, em ngồi ở đây đi, đi mua cho em.” Giang Duy Bảo cưng chiều xoa đầu .
Diệp Thanh Vy ngồi xuống ghế đá trong công viên, hôm nay là ngày đầu tiên hai người hẹn hò sau khi chính thức bên nhau. Kiếp trước, lúc này đang vất vả kiếm tiền trả nợ, thì ở nước ngoài, gì có thời gian hẹn hò chứ.
Bởi vì sự ra đi của người kia, nên bị cú sốc tâm lý dẫn đến căn bệnh “quên phân ly”, quên mất ký ức về người đó và cả . Theo dòng thời gian thì bây giờ vẫn chưa nhớ ra. Hiện tại phải tìm cách gợi ý với là mình đang mắc bệnh. Cô không sợ bị hiểu lầm, chỉ không muốn thấy khó chịu.
“Nghĩ gì ?” Giang Duy Bảo đã trở lại, đưa cho một cây kem.
“Nghĩ tại sao lại tốt với em như .” Diệp Thanh Vy nhận lấy kem trong tay , vui vẻ ăn.
“Anh là trai của em, không tốt với em thì tốt với ai?”
Cô lắc đầu: “Từ ngày đầu tiên vào công ty đã rất tốt với em rồi.”
Là giám đốc, lại cố gắng dành thời gian chỉ cần công việc cho , luôn giúp thích nghi với môi trường việc. Có lần công ty tổ chức dã ngoại, không thích mấy hoạt náo nhiệt, vẫn tham gia vì .
“Anh có nhớ vì sao lúc trước em không dám đón nhận cảm của không?” Diệp Thanh Vy khẽ hỏi.
“Chẳng phải em sợ chúng ta có khoảng cách sao?” Anh dịu dàng lau vết kem dính trên miệng .
“Không phải, do em sợ…” Cô sợ xem là người thay thế cho người kia, mà thật nực , bởi vì cả hai là một.
“Không có gì, đi xem phim thôi.” Cô kéo tay đi đến rạp chiếu phim. Về chuyện đó, chưa có can đảm đối mặt, rồi, thời gian còn dài, sẽ với sau .
Phim họ xem có tên “Gặp lần nữa” kể về chuyện cảm của hai người đã vượt qua luân hồi để tìm thấy nhau. Kiếp trước chàng trai là thái tử cao quý còn chỉ là cung nữ thấp hèn, do chênh lệch vì thân phận địa vị mà không thể ở bên nhau.
Sau đó chàng trai bị ép phải liên hôn với công chúa nước láng giềng, trước ngày đại hôn, ngã bệnh qua đời. Cô vì đau khổ nên đã đi theo . Tự ý kết thúc dương thọ, nên phải ở lại địa phủ chịu suốt một nghìn năm, đâu biết thì ra vẫn luôn ở đó cùng .
Một nghìn năm sau, lén đổ bát canh Mạnh Bà, giữ nguyên kí ức đi tìm . Kiếp này hai người vẫn còn nhiều trắc trở, thời đại cũng thay đổi, đã không còn quá nhiều ràng buộc so với nghìn năm trước. Vượt qua bao sóng gió, cuối cùng người có đã có thể về với nhau.
Mặc dù nội dung phim có chút cảm , diễn xuất của diễn viên rất chán, hơn nữa cắt ghép nhiều khiến tiết lung tung lên. Có nhiều người ngủ quên, có người bỏ về giữa chừng. Chỉ có Diệp Thanh Vy tập trung xem từ đầu đến cuối, hơn nữa còn khóc rất thê thảm.
“Nếu em là kia, em cũng sẽ cố gắng giữ lại kí ức.” Ra khỏi rạp chiếu phim, vẫn chưa thể ngừng khóc.
Diệp Thanh Vy nhớ lại kiếp trước Giang Duy Bảo vì mình mà hi sinh cả mạng sống. Sau đó bị Trần Diệu Linh , trước khi chết cũng đã từng hứa với bản thân sẽ không uống canh Mạnh Bà để đi tìm .
“Đừng khóc nữa, người ta đang nghĩ bắt nạt em đó.” Anh giúp lau nước mắt, ôm vào lòng an ủi.
Trong lòng lại nguội lạnh, vì cố gắng giữ lại kí ức, vì sao quên đi trước kia? Là gì không , không có cảm nên không cần thiết để ghi nhớ sao? Cố gắng trấn tỉnh bản thân, tuyệt đối sẽ không để những lời của lừa gạt nữa.
“Chị?” Diệp Thanh Vy thấy bóng dáng một người phía trước rất quen mắt, hóa ra là chị Diệp Thanh Hân.
“Vy Vy?” Diệp Thanh Hân cũng thấy em , thấy hai mắt Diệp Thanh Vy đỏ ửng thì lại lo lắng.
“Em vừa xem phim xong, rất cảm .” Diệp Thanh Vy biết chị hiểu lầm nên giải thích.
“Vậy sao?” Diệp Thanh Hân ý đến người đứng sau lưng Diệp Thanh Vy: “Người này là…”
“Đây là Duy Bảo, trai em.” Diệp Thanh Vy kéo tay Giang Duy Bảo: “Còn đây là chị em, Thanh Hân.”
“Chào chị.” Thái độ của Giang Duy Bảo rất ôn hòa, tạo cho người khác cảm giác dễ gần.
“Chào em.” Diệp Thanh Hân tới lui: “Tại sao có cảm giác em rất quen?”
Diệp Thanh Vy Giang Duy Bảo vô tội, đi, dù không mất trí nhớ cũng không thể nhận ra đâu.
“Chị có việc bận, đi trước đây, hai đứa đi chơi vui vẻ.” Diệp Thanh Hân thấy người kia đang đến, sợ Diệp Thanh Vy thấy nên tạm biệt rồi đi mất.
“Em đi đâu ?” Giang Duy Bảo kéo tay Diệp Thanh Vy lại.
“Đuổi theo chị ấy.” Đây là lần đầu tiên thấy chị mình khẩn trương như thế.
“Em đi hẹn hò , chị em không sao?” Anh nắm tay đi về hướng ngược lại. Anh không muốn thế giới hai người bị phiền, càng không để đi phiền người khác.
Diệp Thanh Vy cảm thấy kì lạ, Diệp Thanh Hân có đối tượng hẹn hò sao lại không biết. Chị ấy là nhà tiểu thuyết mạng, suốt ngày chỉ ở trong nhà, kiếp trước vì trả nợ nên mới từ bỏ ước mơ ra ngoài việc. Đến lúc chết đi, vẫn không thấy Diệp Thanh Hân qua lại với người nào cả.
“Em muốn ăn gì?”
“Ăn .” Diệp Thanh Vy đang nghĩ chuyện của chị , nghe hỏi liền trong đầu. Sau đó mới phát hiện đó không còn là suy nghĩ của nữa, đã phát ra âm thanh mất rồi.
“Nếu em dám.” Giang Duy Bảo bật .
“Không nữa, em nấu cho ăn không?” Vừa hay Đường Tuyên đang muốn trả thù , âm thầm bổ sung.
“Em biết nấu ăn?” Anh đầy nghi ngờ, hai xiên thịt cháy đen nướng trong buổi tối dã ngoại đã khắc sâu vào ký ức rồi.
“Người ta học để nấu cho ăn đó.” Diệp Thanh Vy gật đầu, kiếp trước vì nên mới xuống bếp học nấu ăn.
“Sợ chết em rồi.” Diệp Thanh Hân hoảng hốt chạy về phía người trước mặt: “Vy Vy đang ở bên kia.”
“Sợ gì chứ? Cũng đâu phải là chưa từng gặp mặt.” Người đàn ông vô cùng tự tin.
“Chẳng phải đã hứa tạm thời không công khai quan hệ của chúng ta sao?”
Người đàn ông kia có chút hờn dỗi: “Em định cho người trong bóng đêm đến khi nào đây?”
Diệp Thanh Hân bật đối với danh từ này, cái gì mà người trong bóng đêm chứ?
“Được rồi, đừng dỗi nữa, người trong bóng đêm của em đi ăn thôi.” Diệp Thanh Hân kéo tay người đàn ông kia.
Đảo một vòng, Diệp Thanh Vy lại cờ thấy Diệp Thanh Hân, cuối cùng cũng thấy người bên cạnh chị là ai.
Bạn thấy sao?