Trong tủ lạnh không còn quá nhiều đồ dự trữ, Giang Duy Bảo chỉ có thể tùy tiện vài món đơn giản.
Diệp Thanh Vy đã rửa chén xong, đứng một bên quan sát bận rộn. Cô không kiềm cảm ôm , kiếp trước hai người chưa từng có những khoảnh khắc bình yên thế này.
“Sao ?” Hành của khiến bất ngờ.
“Tại sao lại tốt với em như ?” Cô cảm thấy mắt mình có chút cay cay, không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hỏi câu này.
Dù là Lý Nhật Duy hay Giang Duy Bảo, từ ngày đầu tiên biết nhau, đã rất tốt với . Bị tổn thương, hiểu lầm, có tức giận rời đi cũng quay về bên , còn hi sinh cả tính mạng. Cô thật sự không thể hiểu, bên ngoài có nhiều tốt hơn, tại sao lại chọn ?
Thật ra chính bản thân Giang Duy Bảo cũng không hiểu tại sao như , có thể đó mới là , không cần lí do. Anh chỉ biết, ngày đầu tiên gặp , thấy liều mạng vì mình, đã muốn bản thân thật mạnh mẽ để bảo vệ người con trước mặt.
Lúc mẹ qua đời, cậu bị truy nã, tưởng chừng mất hết tất cả, đã từng có suy nghĩ sẽ chấm dứt mạng sống. Khi ấy, Diệp Thanh Vy giống như ánh mặt trời, soi sáng cuộc đời tăm tối của . Hay ví dụ lúc này, khi bị bao vây trong thù hận, suýt chút nữa đánh mất bản thân, lại trở về bên cạnh, giúp tìm thấy chính mình.
Cảm nhận phía sau có chút ướt, Giang Duy Bảo liền xoay lại, nhẹ nhàng giúp lau nước mắt: “Không phải em cũng tốt với sao Vy Vy?”
Diệp Thanh Vy không sợ nguy hiểm, vì đứng ra đánh đám côn đồ. Bố mẹ nuôi từng , từ nhỏ đã hiểu chuyện, không đòi hỏi gì cả, lần đầu tiên đưa ra cầu, là muốn để đến quán ăn nhà họ .
Còn nữa, Giang Duy Bảo biết rõ lí do không thích Trần Diệu Linh. Bởi vì năm xưa, khi vừa gặp mặt, ta đã lén với Giang Gia Bảo rằng Lý Nhật Duy là tên nghèo khó không có bố. Tình cờ, hôm đó hai người đi tìm Giang Gia Bảo nên nghe câu kia.
Khi ấy, đã phải cố gắng ngăn cản, nếu không đã đánh Trần Diệu Linh một trận. Diệp Thanh Vy từng hứa sẽ không đánh nhau nữa, nhiều lần nuốt lời. Lúc trước quả thật thích suốt ngày đi chuyện, sau đó, nguyên nhân đánh người của chỉ có một, bọn họ dám phạm Lý Nhật Duy.
Diệp Thanh Vy trưởng thành hơn rất nhiều, trở nên bình tĩnh, bao dung hơn. Nhưng một khi ai đó người thương, nhất định không tha cho kẻ đó.
“Không đâu.” Nếu tốt với , sẽ không để lỡ thời gian tám năm, à không, là một kiếp.
“Trong mối quan hệ này, chưa bao giờ chịu thiệt thòi. Thế nên, em cũng đừng để bản thân chịu thiệt, không?”
Hai người đều xuất phát từ một ngày thích đối phương. Bởi vì mất trí nhớ nên không nhận ra , nếu không, chắc cũng rất đau khổ khi không gặp trong suốt bảy năm.
“Duy Bảo, có thể tin những gì em …” Giọng Diệp Thanh Vy có chút rụt rè: “Được không?”
“Được.” Anh đau lòng : “Đừng khóc nữa.”
Diệp Thanh Vy gật đầu, lấy tay dụi mắt giống như một đứa trẻ. Anh nhất định phải tin, mọi chuyện đều vì , nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.
“Thật ra em…” Diệp Thanh Vy nhíu mày: “Mùi gì ?”
Hai người đồng thời quay về phía bếp, chiếc chảo đen đang biểu . Giang Duy Bảo đang kho thịt, sau đó hai người mãi lo chuyện, đến lúc phát hiện ra đã không thể ăn nữa.
“Nguy hiểm quá, lần sau không dám chuyện trong nhà bếp nữa.” Diệp Thanh Vy cảm thán một câu. Vừa rồi khó khăn lắm mới có can đảm, muốn với chuyện sống lại, tốt lắm, bị chảo thịt kho đánh bại.
Diệp Thanh Vy cảm thấy thịt còn ăn , Giang Duy Bảo không đồng ý, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của . May mà vẫn còn món canh và xào.
“Xem em kìa.” Giang Duy Bảo giúp lau miệng, ngốc này ăn quá nhanh, thức ăn dính đầy trên mặt.
Diệp Thanh Vy xấu hổ , chỉ nấu mấy món đơn giản lại rất ngon, tay nghề này có thể so với bố rồi. Quả thật ban đầu không đói, không ăn thì sợ giận, nên chỉ định ăn một ít thôi. Ngờ đâu càng ăn lại càng muốn nhiều thêm nữa, cái này không biết là ai đang vỗ béo ai.
“Anh ăn đi.” Không , không , muốn béo thì cả hai cùng nhau béo.
Giang Duy Bảo không định ăn, không thể từ chối , ngoan ngoãn để đút cho ăn.
“Anh có ý định mở nhà hàng không?” Diệp Thanh Vy vẫn nhét đầy thức ăn trong miệng.
“Anh chỉ nấu cho người mình ăn thôi.”
Lúc nhỏ Giang Duy Bảo muốn bếp trưởng, còn muốn mở một nhà hàng thật lớn. Hiện tại, cũng đã có nhà hàng của riêng mình, chỉ là không hứng thú xuống bếp nữa. Hôm nay ăn uống vui vẻ như , cảm thấy nấu ăn vì người mình cũng là một loại hạnh phúc.
“Vậy… sau này chỉ nấu cho mình em không?” Ánh mắt Diệp Thanh Vy có chút mong chờ.
Giang Duy Bảo lắc đầu, bật hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Anh véo má xoay lại: “Còn có con chúng ta nữa.”
Người này sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện có con ?
“Ngày kia phải đi công tác.”
Sau khi Diệp Thanh Vy ăn xong, Giang Duy Bảo cũng không vội rời đi, hai người nằm trên sofa xem tin tức.
“Anh cũng đi sao?” Đường Tuyên đi rồi, ngay cả cũng không bên cạnh.
“Không nỡ xa hả?”
“Tưởng bở.” Diệp Thanh Vy bĩu môi, đương nhiên không muốn xa , kiếp trước đã bỏ lỡ quá nhiều. Kiếp này thật sự chỉ muốn từng giây từng phút đều ở bên nhau, có điều hiểu rõ, công việc là công việc, vẫn quan trọng hơn.
“Bên đó có vấn đề gì sao?” Cô nhớ kiếp trước cũng đích thân sang đấy giải quyết, nếu không phải chuyện quan trọng, chỉ phái cấp dưới đi.
“Ừm, gặp một vài khó khăn.” Giang Duy Bảo không giải thích nhiều.
Diệp Thanh Vy gật đầu, trong lòng xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái. Cô không hỏi về vấn đề công việc nữa, dù sao hai người họ trước giờ đều luôn phân biệt công và tư. Những chuyện liên quan đến công việc với , đều trong phạm vi của , không , cũng sẽ không hỏi.
“Hay là em trợ lí cho đi, như có thể đường đường chính chính dẫn em theo.” Giang Duy Bảo đề nghị.
“Ai thèm đi theo chứ?” Đùa sao, trợ lí của áp lực thế nào, cả công ty đều biết. Mặc dù không sợ vất vả, đó không phải chuyên ngành của . Hơn nữa, nếu , sẽ bị đám người kia là công tư bất phân, không muốn bị hiểu lầm.
“Hay đặt một bàn việc trong văn phòng của cho em không?” Giang Duy Bảo cảm thấy ý kiến này của mình không tồi, từng giây từng phút đều có thể thấy .
Diệp Thanh Vy cạn lời, không muốn chuyện với cái tên không nghiêm túc này nữa.
==============
Tuần trước Diệp Thanh Vy đã gửi đơn xin nghỉ việc đến bộ phận nhân sự, hôm nay có kết quả, đã bị từ chối. Mặc dù hiện tại gia đình rất cần tiền, mỗi lần nghĩ thái độ thờ ơ của Giang Duy Bảo và những lời Trần Diệu Linh khiến khó chịu. Rõ ràng là người vô tội, lại bị bọn họ đặt cho tội danh là kẻ bắt cá hai tay và người thứ ba, đúng thật rất quá đáng. Cô không muốn gặp bọn họ nữa.
Diệp Thanh Vy nhận tin từ trưởng phòng nhân sự, là Giang Duy Bảo trực tiếp từ chối đơn xin nghỉ của . Một tổng giám đốc lại đi quan tâm đến nhân viên nhỏ như gì chứ?
“Vào đi.” Vẫn là âm thanh quen thuộc ấy, hiện tại, Diệp Thanh Vy lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Giang tổng, có thể trả lời tôi vì sao không cho tôi nghỉ việc không?”
“Công ty đang cần người.” Một câu trả lời ngắn gọn, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, giống như đây là việc hiển nhiên.
Một tập đoàn lớn như Giang Thị, nhân tài ngày ngày muốn đầu quân vào còn ít sao? Tìm một lí do, cũng không cần tùy tiện như thế, xem là trò của thật sao?
“Đừng nghĩ đến việc tự ý chấm dứt hợp đồng, không trả nổi tiền bồi thường đâu.” Anh hiểu rõ hoàn cảnh gia đình hiện tại, Lâm Mai Hạ vừa phẫu thuật, gia đình bọn họ đang nợ một số tiền khá lớn.
“Làm sao mới đồng ý cho tôi rời đi?”
Giang Duy Bảo từ đầu đến cuối vẫn vào màn hình máy tính, lúc này mới ngước lên Diệp Thanh Vy: “Rời đi? Đừng mơ.”
“Anh…” Diệp Thanh Vy tức giận đập bàn.
“Nghĩ gì ?” Giang Duy Bảo thấy trong lòng thất thần, không nhịn véo má .
Nghĩ đến kiếp trước hiểu lầm em, hết lần này đến lần khác bắt nạt em, rất đáng ghét. Đây là tiếng lòng của Diệp Thanh Vy, không thể cho biết .
“Nghĩ xem sao để có thể nhiều hơn.”
“Học ai mà dẻo miệng hả?”
Diệp Thanh Vy chỉ , không trả lời, kéo Giang Duy Bảo xuống, đặt lên môi một nụ hôn. Kiếp trước không biết quý trọng , luôn tìm cách rời xa . Kiếp này, mỗi ngày đều sẽ nhiều hơn ngày hôm qua, bởi vì A Duy của xứng đáng thương.
Bạn thấy sao?