Nghiêm Khả Khả thấy không trốn nữa, nên nhận lời, hai người đi xuống bãi đỗ xe.
Tôi thẫn thờ bóng dáng của hai người đó, phân vân không biết có nên nhắc nhở hai người một câu hay không.
Đột nhiên một tia sét lóe sáng cả bầu trời, thôi , mỗi người đều có số mạng của mình, nếu ông trời đã cho tôi cơ hội sống lại một lần nữa, tôi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình và người mình , còn lại thì kệ đi.
Về phần họ, đã đến lúc họ phải chịu quả báo.
Ngày hôm sau, vừa mới vào văn phòng, liền nghe mọi người bàn tán.
Trong lòng tôi có lẽ đã biết chuyện gì xảy ra.
“Hiểu Vân, tới rồi à, có nghe gì chưa, hôm qua Nghiêm Khả Khả và Hoàng Vũ Phỉ xảy ra tai nạn giao thông, cả hai đều nhập viện rồi.”
Quả nhiên không sai, tôi giả vờ kinh ngạc, che miệng: “Trời ơi, nghiêm trọng sao?”
Các đồng nghiệp khác đều tụm lại: “Đúng , giám đốc và hai đồng nghiệp cũng đã chạy vào bệnh viện rồi, theo như đồng nghiệp kia lại, là do chị Hoàng không chịu thắt dây an toàn khi xảy ra tai nạn dẫn đến sinh non, em bé chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
Tôi cố gắng không , cũng rất muốn đi thăm một chuyến coi sao.
Tôi nghĩ nghĩ và : “Chuyện xảy ra như , tôi nghĩ mình cũng nên đến bệnh viện thăm chị Hoàng, dù sao trước đây chị ấy cũng là người hướng dẫn của tôi.”
3.
Có mấy người đồng nghiệp tốt bụng lập tức hùa theo: “Đúng, đúng, đúng, dù sao cũng là đồng nghiệp, chúng ta cũng nên đi thăm.” Cuối cùng sau khi bàn bạc, nhân lúc nghỉ trưa, tôi và hai người đồng nghiệp khác đại diện công ty, đi thăm.
Nói là đi thăm chị Hoàng, thật ra là đi hóng chuyện.
Vừa mới đến hành lang phòng bệnh, đã nghe giọng của ba mẹ chồng Hoàng Vũ Phỉ đang chửi.
Cũng chanh chua y như kiếp trước.
Trong phòng bệnh, Nghiêm Khả Khả ngồi khóc trong góc, mặc cho người nhà Hoàng Vũ Phỉ chửi bới.
Chúng tôi cũng lập tức chạy vào khuyên nhủ ba mẹ chồng của Hoàng Vũ Phỉ, một đồng nghiệp khác kéo Nghiêm Khả Khả đứng dậy.
“Chú, dì hai người đừng tức giận mà tổn sức khỏe, hiện tại việc quan trọng là chăm sóc cho chị Hoàng và đứa bé, những chuyện khác từ từ rồi !”
Mẹ chồng của Hoàng Vũ Phỉ thấy có các đồng nghiệp khác đến thì bắt đầu : “Bồ Tát phù hộ cháu trai tôi phúc lớn mạng lớn, dù đã bảo vệ tính mạng, đây là sinh non, không phải chuyện , ta không thoát khỏi liên can đâu.”
Nghiêm Khả Khả oan ức mà : “Sớm biết như trước đây tôi không tốt bụng mà chở chị Hoàng đi , ngày hôm qua tôi đã 5 lần 7 lượt nhắc nhở chị ta thắt dây an toàn, chị ta không muốn tôi cũng không còn cách nào khac, mỗi ngày tôi dãi nắng dầm mưa, hiện tại xảy ra chuyện lại đổ trách nhiệm lên đầu tôi.”
Đồng nghiệp đang kéo tay Nghiêm Khả Khả nghe liền khuyên ta bớt đi, đối phương đang nóng giận, giờ phút này nên có thái độ thành thật xin lỗi trước. Rốt cuộc cũng là do xảy ra chuyện trên xe ta, ít nhiều ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Nghiêm Khả Khả không đồng ý, ngẩng cao đầu, trợn mắt, miễn cưỡng ra câu xin lỗi: “Thật xin lỗi, đều là tôi sai, chưa?”
Ở một góc mà ta không biết, chồng Hoàng Vũ Phỉ đã đặt một cái camera quay lén mini. Hoàng Vũ Phỉ nãy giờ nằm trên giường bệnh không lên tiếng lại ngồi dậy.
“Khả Khả, ngày thường chị đối với em cũng tốt, em không thể vì bản thân không có người , liền ghen tị gia đình chị hạnh phúc, dù nếu em có ghét chị thì cứ chị, sao lại đứa con trong bụng chị?”
Nói tới đứa con, Hoàng Vũ Phỉ liền che mặt khóc rống lên.
Tôi ở bên cạnh lạnh lùng mà , cảnh tượng giống hệt kiếp trước.
Trong hoàn cảnh này, nếu ai chưa rõ sự chắc chắn sẽ đều đứng về phía thai phụ.
Nghiêm Khả Khả mất hết kiên nhẫn rồi, lập tức chạy đến trước mặt Hoàng Vũ Phỉ, chỉ vào mặt chị ta: “Chị là một con khốn, rõ ràng là chị năn nỉ tôi, tôi có ý tốt muốn giúp chị, chị lại đối xử với tôi như , chị không sợ quả báo lên đầu con chị sao? Chị không sợ con chị sẽ không thấy bình minh ngày mai sao?”
Bạn thấy sao?