Nam mô a di đà Phật, rốt cuộc cũng chịu buông tha tôi rồi, chị ta đứng gần tôi mà có chuyện gì, nhà chị lại đổ thừa tôi nữa.
Tôi không dám đụng vào ‘mẹ thiên hạ’ đâu.
Về đến nhà, tôi cũng kể chuyện này cho Tề Lâm nghe, kiếp trước tôi không có kể cho ấy nghe chuyện tôi đưa đón một phụ nữ mang thai đi .
Chồng tôi nghe xong liền khen tôi từ chối là tốt, sau đó còn phân tích đúng sai cho tôi nghe. Tôi nhất thời có chút , nếu đời trước tôi hỏi ý kiến của ấy trước, có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra, có phải con chúng tôi vẫn còn…
Nghĩ , tôi không kìm nước mắt, Tề Lâm nghĩ rằng tôi thấy đồng nghiệp mang thai nên , vội vàng lau nước mắt rồi an ủi tôi: “Yên tâm đi, chúng ta rồi cũng sẽ có con, ngày mai chúng ta đổi bệnh viện khác khám xem sao!”
Tôi vùi đầu vào lòng ấy: “Không cần đâu, mấy tháng nữa chúng ta cũng sẽ có con thôi.”
Thấy tôi vừa khóc lại , Tề Lâm không hiểu thấy tôi vui ấy cũng vui theo.
Kiếp này tôi phải bảo vệ tốt con của mình.
Thứ hai tôi đi , liền thấy chồng của Hoàng Vũ Phỉ nổi giận đùng đùng mà ngồi ở chỗ tôi.
Thấy tôi đi vào, lập tức đứng dậy về phía tôi: “Cô chính là Lý Hiểu Vân đúng không?”
Tôi thấy Hoàng Vũ Phỉ ở phía sau cúi đầu lau nước mắt, lại còn thấy mấy đồng nghiệp khác đang tôi khó chịu, tôi không hiểu lý do nên trả lời: “Đúng , có chuyện gì?”
“Vợ của tôi ngày thường đối xử tốt với , mỗi ngày ở trước mặt tôi đều nhắc Hiểu Vân, Hiểu Vân…liên tục, coi như em , thì sao, chỉ nhờ đưa đón mấy ngày thôi cũng không chịu.”
“Không chịu thì thôi, còn trù con tôi có chuyện gì…”
Tôi đã từng thấy khả năng đổi trắng thay đen của chị ta, không ngờ lần này lại áp dụng lên người tôi.
“Hiểu Vân, ngày thương chị đối xử tốt với em coi như là chị nguyện, chị kh6ong ép em phải tốt lại với chị, em cũng không nên trù con chị như .” Hoàng Vũ Phỉ một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt.
Toi hoàn toàn không bất ngờ, lại cảm thấy may mắn vì đã sống lại một đời để có thể thấy rõ bộ mặt của chị ta, nghĩ tới đứa con mà tôi ngày đêm mong ngóng lại bị loại người này mất, tôi hận muốn ăn sống cả nhà chị ta.
Tôi không thèm giải thích, mở máy tính ra bắt đầu việc: “Tùy các người muốn nghĩ sao thì nghĩ!”
Tôi kiên trì nguyên tắc không phản ứng, coi bọn họ gì tôi.
Toàn bộ văn phòng đều im phăng phắc, lạnh lẽo. Trưởng phòng thấy thế lập tức đi đến hòa giải.
Ông ta cũng biết Hoàng Vũ Phỉ có quan hệ bà con với một người trong ban lãnh đạo, không thể khó bọn họ, chỉ có thể tới áp lực cho tôi, muốn tôi xin lỗi.
Tôi cũng không muốn dây dưa với bọn họ, nhịn một lần : “Ngại quá chị Hoàng, em mới vào công ty, chị là người lớn đừng chấp người trẻ, chị còn gì dạy bảo không, nếu không thì em việc tiếp đây.”
Tôi miễn cưỡng xin lỗi, ai nghe cũng hiểu.
Mặc kế thế nào, chính là cũng không đồng ý đưa đón chị ta. Hoàng Vũ Phỉ biết không gì nữa, nên nghe lời Trưởng phòng bắt đầu việc. Lúc đi còn liếc tôi một cái.
Chồng chị ta lại thay đổi sắc mặt, giả vờ tử tế mời cà phê toàn bộ đồng nghiệp trong công ty, nhờ mọi người để ý chăm sóc vợ ta.
Chỉ là, không có ly của tôi.
Bọn họ muốn hoàn toàn lập tôi, tôi xấu hổ, tôi không thèm quan tâm,.ai mà thèm ly cà phê này chứ.
Một lần trở mặt đổi lấy việc các người cách xa tôi ra một chút, là tốt quá rồi.
Các người uống đi, nếu lúc đó bà bầu có gì không khỏe, cái các người uống chính là ‘cục tức’.
Nhân lúc Hoàng Vũ Phỉ đi toilet, cũng có đồng nghiệp an ủi tôi.
“Chị ấy đang mang thai, nội tiết tố của phụ nữ mang thai không ổn định, cảm cũng thất thường, trước kia khi tôi mang thai cũng .”
“Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta nhịn chị ấy một chút đi, xem chồng chị ấy dữ như , chúng ta đừng vì mấy loại người này mà bị ảnh hưởng!”
Bạn thấy sao?