Hóa ra là xe ngựa đi qua đoạn đường gập ghềnh, tiểu thư chịu không nổi.Phu nhân rất biết ơn, ta có chút ngại ngùng. May mà trước đây ta từng chăm sóc em ở nhà như , nếu không ta cũng không biết sao để báo đáp phu nhân và tiểu công tử.Vì tiểu thư, chúng ta mất cả tháng trời mới về đến kinh thành.Tưởng phủ Vĩnh Ninh Hầu.Tưởng phủ ở Du huyện so với tòa nhà nguy nga trước mắt này, quả thực không bằng một phần mười.Ta chỉ mải mê kinh ngạc, đến lúc xuống xe cũng quên mất, thành trò cho người ta.Năm nay ta mười ba tuổi, vốn định ở bên cạnh Tưởng lão gia nha hoàn hầu hạ bút mực hai năm, rồi sẽ "khai mặt" nha đầu thông phòng. Nhưng hiện tại, lão Hầu gia đã tử trận, Hầu gia đang chinh chiến sa trường, đại công tử và nhị công tử đều đang học ở thư viện, quanh năm không ở nhà.Chỉ có tiểu công tử, năm nay mới tám tuổi. Một tháng nữa sẽ đưa đến chỗ sư phụ ẩn cư trên núi học võ.Thân phận của ta trở nên khó xử.Phu nhân suy nghĩ một hồi, liền để ta cùng ma ma chăm sóc tiểu thư.Tiểu thư mới hai tháng tuổi, không giống em ta, lúc mới sinh đen nhẻm, như con khỉ đen . Da tiểu thư trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe, đôi môi hồng hào, ngay cả lông tơ trên mặt cũng rất mịn, không kỹ sẽ không thấy.Lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp như phu nhân.Ta thầm nghĩ , thấy tiểu thư , ta cũng theo.
Phu nhân là người rất tốt. Nha hoàn trong phủ ai nấy đều mang ơn bà ấy. Phu nhân mời nữ học sĩ đến dạy chúng ta - những nha hoàn nhỏ bé - đọc sách, viết chữ.Ba ngày thì có hai ngày học, một ngày đọc sách, một ngày học thêu thùa, tính toán, bánh, chỉ có một ngày hầu hạ chủ nhân.Phu nhân : "Tuy các ngươi là nô bộc, cũng phải học một ít kỹ năng, sau này nếu có ngày rời khỏi Hầu phủ, cũng có thể tự lo liệu cuộc sống.""Là nữ nhi vốn đã không dễ dàng, bản thân phải tự mình đứng vững."Ta chưa từng nghe những lời như . Trước đây ở nhà, mẹ ta chỉ mong ta gả vào nhà giàu có, để giúp đỡ em trong nhà. Sau này vào Tưởng phủ, ma ma dạy chúng ta thơ ca, nhạc vũ, dạy chúng ta cách lấy lòng chủ nhân.Nữ học sĩ mà phu nhân mời, không dạy chúng ta nữ tắc, nữ giới, mà dạy chúng ta tự trọng, tự ái.Trước đây ma ma , nữ nhi lấy chồng trời.Nhưng phu nhân , nữ nhi phải dựa vào chính mình.Vì , nha hoàn trong phủ không ai có ý định "leo cao".Làm thông phòng, thiếp?Nếu ý nghĩ này bị người khác biết , e là sẽ bị người ta khinh thường.Một năm ở trong phủ là khoảng thời gian ta sống vui vẻ nhất. Hầu gia một năm không về phủ, tiểu công tử lên núi học võ.Phu nhân , nếu có ngày ta không muốn ở lại Hầu phủ nữa, bà ấy sẽ chủ trả lại giấy bán thân cho ta, còn cho ta một ít bạc, để ta an tâm rời phủ.Ta đâu có ngốc. Phu nhân đối xử tốt với ta như , cho ta ăn, cho ta mặc, dạy ta đọc sách, viết chữ, phân biệt phải trái, còn dạy ta kỹ năng.Cả đời này ta sẽ không rời xa phu nhân.À còn có tiểu thư nữa.Bánh ngọt ta sau này đều dành cho tiểu thư ăn.Khăn tay, quần áo ta thêu, cũng đều dành cho tiểu thư.Nhưng không ngờ, tai họa lại ập đến bất ngờ như .6.Hôm đó, tiểu thư khóc suốt cả ngày, dỗ thế nào cũng không nín. Phu nhân cũng bồn chồn không yên.Có người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa tin đến, Hầu gia thông đồng với địch bán nước, đã bỏ trốn sang nước địch.Lão phu nhân ngất xỉu ngay tại chỗ, phu nhân loạng choạng lùi lại mấy bước, mặc áo mệnh phụ, vào cung bái kiến Hoàng thượng.Trong lòng ta lo lắng, len lén đi theo phu nhân, đứng bên ngoài cung đợi chờ trong sốt ruột.Phu nhân viết huyết thư, ghi lại công lao của tổ tiên nhà Hầu.Nhưng một bức thư thông đồng với địch phản quốc lại đặt trên bàn của Hoàng thượng. Từng chữ từng chữ đều là bằng chứng thép, phu nhân vừa đã nhận ra đó là chữ viết của Hầu gia.Trước mặt Hoàng thượng, phu nhân phun ra một ngụm máu, bị áp giải vào thiên lao.Bên kia, ta đợi mãi không thấy phu nhân, trở về Hầu phủ lại phát hiện Hầu phủ đã bị quân lính bao vây.Lão phu nhân, ma ma, Ngọc tỷ tỷ, Châu tỷ tỷ, ma ma của tiểu thư... đều bị còng tay bằng xích sắt.Ta không dám lộ diện, ta là kẻ nhát gan.Nhưng người này đến người khác đi, ta lại không thấy bóng dáng tiểu thư đâu.Cho đến khi người nhà Hầu phủ bị bắt hết, ta cũng không thấy tiểu thư.Chẳng lẽ tiểu thư đã...
Bạn thấy sao?