Lúc đó, con thường cao hơn con trai.
Cô ấy rằng ấy có thể bảo vệ tôi.
Lần đầu đánh nhau, ấy lấy của tôi hai mươi tệ.
Tan học hôm ấy, ấy cầm viên gạch, đụng độ với đám nam sinh, quật ngã từng đứa một, bắt chúng xin lỗi tôi, cam kết không cướp nữa.
Cuối cùng ấy mới buông tha cho chúng, rồi cầm hai mươi tệ vui vẻ về nhà.
Lần thứ hai, ấy lấy tám mươi tệ.
Không phải vì ấy đòi nhiều hơn, mà là vì lần thứ hai, ấy “ngầu” hơn hẳn.
Lần đó, đám vẫn sợ bị ấy bắt nạt ngoài sân trường, bèn chuyển vào trong nhà vệ sinh để chặn tôi.
Hôm đó tôi không mang tiền, bọn chúng cứ thế nhốt tôi trong nhà vệ sinh, đến giờ học vẫn chưa buông tha.
Lúc ấy tôi còn nhỏ lắm, chỉ nghĩ mình chắc không sống nổi nữa.
Tôi buồn bã đến tột cùng.
Và rồi Kiều Túy lại xuất hiện.
Cô ấy bước vào nhà vệ sinh, tiện tay cầm theo một chiếc xẻng nhỏ múc phân.
Ban đầu ấy chỉ dùng xẻng đánh đám , bọn chúng vừa tránh né vừa hét ầm lên, không chịu thả tôi ra.
Cô ấy chán nản, cuối cùng trực tiếp đầy xẻng phân từ nhà vệ sinh rồi tạt thẳng.
Tiếng hét chói tai vang khắp nơi.
Hôm ấy, cả trường rối tung lên.
Nhà trường cầu tất cả mời phụ huynh đến.
Lúc ấy, Kiều Túy thầy và :
“Em có thể viết thêm vài lần kiểm điểm, em là trẻ mồ côi ở viện phúc lợi, không có bố mẹ.”
Tôi sững sờ.
Hóa ra, ấy là trẻ mồ côi.
Tôi bảo ấy chỉ là “hành chính nghĩa”.
Bố mẹ tôi đến cũng như .
Cuối cùng ấy không phải viết kiểm điểm, cũng không cần mời phụ huynh, mà còn nhận năm trăm tệ tiền thưởng.
Tất nhiên, số tiền đó là do nhà tôi góp.
Sau đó, Kiều Túy đến tìm tôi, hỏi chân chạy việc có trả tiền không.
Tôi bảo:
“Chẳng phải vừa rồi mới nhận năm trăm tệ sao?”
Cô ấy lắc đầu:
“Trường đưa thẳng vào viện phúc lợi rồi, em đâu còn thấy tiền nữa.”
Tôi từng điên cuồng mua đồ ăn vặt, mua cơm, từng cho ấy rất nhiều tiền chạy việc.
Nhưng rồi tôi phải chuyển trường.
Trước khi đi, tôi tìm đến người hàng xóm của mình, tặng cho ấy con búp bê mà tôi thích nhất, và nhờ ấy chăm sóc Kiều Túy.
Hàng xóm của tôi là Tiền Tịnh, ấy quả thực đã như .
Chỉ là, tôi ở nước ngoài rất lâu, đến mức dần quên mất đoạn ký ức này.
Tôi ra nước ngoài lúc chín tuổi, mười tám mới trở về.
Khi về nước, tôi gần như có khoảng cách với cả quốc gia này.
Tôi và họ không cùng trải qua chín năm đèn sách, tôi là du học sinh.
Tôi luôn cảm thấy mình không đánh giá cao mọi thứ ở đây.
Tôi không đi học, mãi đến khi họ bảo tôi có thể sẽ không nhận bằng tốt nghiệp.
Bố tôi mắng một trận, cuối cùng tôi vào hội học sinh.
Tôi thấy ấy, ban đầu chỉ cảm thấy quen mặt.
Cô ấy lẩn khuất trong ký ức của tôi, tôi không nhớ ra.
Chỉ cảm giác rằng ấy tham tiền, mà tôi vốn không ưa loại người này.
Nhưng tôi lại cứ thấy, hình như ấy rất thu hút người khác.
Tôi tìm đủ cách để gặp ấy.
Nhìn ấy ăn tôi thấy vui, tổ chức sinh nhật cho ấy tôi cũng vui.
Tôi còn nhớ khi ấy ngẩng đầu tôi, ánh mắt ấy sáng như sao, lấp lánh đến .
Kiều Túy rất giỏi, ấy xử lý mọi việc nhanh chóng và tốt đẹp.
Dường như việc gì ấy cũng có cách giải quyết, điều này tôi mãi không .
Nhận ra điều đó, tôi cảm thấy tức tối vô cớ, như thể ngoài tiền ra, ấy chẳng cần đến tôi.
Lần đi dã ngoại ấy, tôi cứ giận vớ vẩn.
Nếu ấy giỏi như thế, cứ mạnh mẽ mãi đi.
Tôi chờ, chờ ấy gặp khó khăn mà tìm đến tôi.
Nhưng tôi không nghĩ tới chuyện điện thoại ấy hết pin, không nghĩ tới việc ấy phải ở lại một đêm trong bóng tối trên núi.
Sau ngày hôm đó, ấy dường như ngày càng xa tôi hơn.
Ánh mắt từng tràn ngập kỳ vọng ấy, ấy sẽ không tôi như nữa.
Tôi đã nhiều lần, tôi quá hiểu cách nắm bắt lòng người.
Thế nên tôi tặng ấy một căn nhà.
Tôi không chọn căn tốt nhất, vì hầu hết mọi người đều không thấy thỏa mãn, họ chỉ phàn nàn tại sao không căn lớn hơn.
Nhưng Kiều Túy không phàn nàn.
Không, ấy không gì cả.
Cô ấy chỉ thôi, không buồn không vui, tặng thì thích, không tặng thì thôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra, ấy thực sự không còn kỳ vọng gì ở tôi nữa.
Sau này, ấy lại muốn trả nhà cho tôi.
Tôi giận.
Cô ấy trả không phải là căn nhà, mà là muốn dứt khoát, kết thúc sạch sẽ.
Căn nhà này tôi không thể nhận.
Tôi không muốn mọi thứ rõ ràng như , dính dáng không rõ ràng mới tốt chứ.
Chỉ cần căn nhà còn trong tay ấy, tôi luôn có cơ hội lật ngược thế.
Nhưng rồi ấy kết hôn…
Tôi không từ bỏ…
Chỉ cần căn nhà còn trong tay ấy, nếu cuộc hôn nhân đó không hạnh phúc, tôi rất dễ chen chân vào.
Nhưng ấy đã đổi nhà, còn Chu Dụ kia lại đem căn tôi tặng cho mất rồi…
[Phiên ngoại: Chu Dụ]
Tết
Giao thừa, 10:07 sáng:
– Lên đường, tặng chị một bất ngờ.
Mùng Một Tết, 13:40 chiều:
– Chết tiệt, tới nhà chị rồi, nhà chị có một ông nào đó, còn dẫn theo con nít, mình sợ chết khiếp.
– Ôm chị một cái để lấy lại bình tĩnh.
Trong phòng khách.
Hở? Đây là gì thế? Là chị trắng trắng mềm mềm kìa, ôm một cái đi!
Trong bếp. Hở? Đây là gì thế? Là chị trắng trắng mềm mềm kìa, ôm một cái đi!
Trong phòng ngủ. Hở? Đây là gì thế? Là chị trắng trắng mềm mềm kìa, ôm một cái đi!
Ra ngoài. Hở, đây là gì thế? Là chị trắng trắng mềm mềm kìa, ôm một cái đi!
Hì hì, chị , chị của em.
Hồi ức
Bố mẹ em không chết, họ thấy em dễ dị ứng nên không cần em nữa, thế là bỏ em đi.
Em tìm không đường về nhà, cuối cùng bị đưa vào viện phúc lợi.
Lần đầu đến đó, em hoảng sợ mọi thứ xung quanh.
Các ở viện rất bận, nên giao em cho một chị lớn hơn em chút ít.
Nửa đêm, người em nổi đỏ, sưng tấy lên, vừa ngứa vừa đau.
Nhưng em cố chịu, dần dần thở càng ngày càng khó, đầu óc trống rỗng.
Hình như trời sáng rồi.
Hình như có ai bế em lên, chị đó kêu lên:
“Cậu bé này chắc bị dị ứng, gọi xe cấp cứu đi.”
Em cố mở mắt mà không mở nổi, cố giơ tay ra chỉ nắm góc áo.
Đừng bỏ em, em không dám nữa đâu.
Chị đó vỗ nhẹ em:
“Sẽ không bỏ em đâu, xe cấp cứu sẽ đến ngay. Chị sẽ đưa em đến bệnh viện, rồi sẽ ổn thôi…”
Khi em tỉnh lại thì đã ở bệnh viện.
Chị ấy ở bên cạnh, em nắm lấy vạt áo chị ấy, ngủ ngon lành.
Về sau, họ mua cho em chăn ga gối lụa tơ tằm, chị chống tay vào hông bảo em “đúng là đỏng đảnh”, vì lụa chỉ giặt tay thôi.
Chị ấy chỉ em cách giặt từng chút một.
Nhưng chăn ga gối chỉ có một bộ, giặt xong thì không biết ngủ đâu.
Em lại tìm chị ấy, nửa đêm mò vào chăn chị, và không bị dị ứng.
Lạ thật, cứ như chăn chị nằm thì không dị ứng, ôm chị cũng không bị gì cả.
Bác sĩ bảo đó có thể là vấn đề tâm lý, em không nghĩ .
Em luôn cảm thấy, chị là thiên thần đến cứu em.
Chị , người chị tuyệt vời của em!
Hôn lễ
Chị của em nhất định phải mặc chiếc váy cưới đẹp nhất, tốt nhất là đặt may riêng, tìm người thiết kế.
Nhẫn cưới của chị cũng nên để người ta riêng, phải thật đẹp và độc nhất vô nhị.
“Chị ơi, chị đến rồi, ôm một cái.”
“Chu Dụ, em hai mươi hai rồi.”
“Ôm thì có liên quan gì đến tuổi đâu.”
Em cẩn thận đáp:
“Chị không thích em chuyện hả? Vậy sau này em không nữa.”
“Chỉ có điều…” Em bị đẩy ra, em không từ bỏ:
“Em bây giờ rất muốn chị ôm.”
“Chị biết không? Em đã chuẩn bị rất nhiều thứ.”
“Thứ gì thế?”
“Lấy em thì chị sẽ biết.”
[Phiên ngoại: Tiền Tịnh] (Thuần túy là quan điểm của Tiền Tịnh, không phải giải thích chính thức.)
Trần Thần cái tên chết tiệt này, chó còn chẳng thèm, dựa vào gì mà dám tỏ với tôi?
Chỉ vì nhà cậu ta có tiền à? Nhà tôi cũng có tiền, nên tôi phải đồng ý kết hôn với cậu ta chắc?
Ngoài vài đồng tiền thối đó, cậu ta cũng chẳng tự soi gương xem mình ra sao!
Tưởng mình là ai mà ai cũng thích?
Còn dám than phiền phụ nữ chỉ đến vì tiền, cậu ta đúng là không biết tự lượng sức!
Với cậu ta mà , không đến vì tiền thì đến vì cái gì? Đến vì một năm cậu ta tới mười tám ?
Đến vì cậu ta là con người có thể bán sang Myanmar vài nghìn tệ à?
Thật nực !
Chẳng có chút tài cán gì mà suốt ngày oán trách người khác đến vì tiền.
Nếu cậu ta có chút gì đáng để đến vì, thì chắc là cũng chẳng đến mức thế này!
Một người mà mỗi năm mười tám , lại còn tự hào mình chung — thật kinh tởm!
Chó cũng không tin nổi.
Cậu ta chỉ dùng tiền để lôi kéo Kiều Túy, một nhi không nơi nương tựa.
Nhưng Kiều Túy chỉ lấy tiền, còn gặp chuyện thì ấy chạy nhanh như gió.
Kiểu ngốc như Trần Thần thì nên sống đơn đến già dưới lòng đất.
Cậu ta lại dám quay lại tán tỉnh tôi?
Cậu ta xứng sao?
Dù tôi sống một mình cả đời, cũng không bao giờ cưới loại người như cậu ta.
Cậu ta nhiều xe như , lại cố chọn xe ấy, còn cố ý để Kiều Túy ngồi xe tham quan.
Rõ ràng là muốn lập người ta!
Còn chuyện để Kiều Túy ở lại trên núi, rõ ràng cậu ta cố đẩy hết mọi người đi, chỉ để lại Kiều Túy.
Cậu ta chờ gì chứ?
Chờ Kiều Túy xin lỗi?
Chờ ấy gọi điện cầu cứu?
Đúng là kiểu “thao túng tâm lý”.
Tôi gọi cho Kiều Túy đến mười sáu cuộc, cuối cùng mới biết số ấy hồi cấp ba đã hủy rồi…
Nhưng nhà tôi và nhà cậu ta còn ăn, tôi không dám mắng cậu ta.
Thật tức chết đi !
Sáng hôm sau đi nghe ngóng, biết Kiều Túy đã về, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xin nhắn một câu: Đối với loại đàn ông cẩu thả như thế, nếu có chút lòng cũng phải nhanh chóng tỉnh táo, biết thì nên chạy sớm, đừng đợi hắn hối hận.
Loại người như thế chỉ biết nghĩ cách khổ người khác.
Chạy nhanh một chút, ít tiếp một chút thì còn đỡ phải ghê tởm cả đời!
Tôi bị sợ những người lòng dạ quá phức tạp.
Cậu ta còn những lời to tát rằng sẽ đợi Kiều Túy.
Loại người vô dụng như cậu ta, ngay cả chuyện của mình cũng không xử lý nổi, còn muốn đeo bám Kiều Túy?
Dù Kiều Túy có cưới đến lần thứ sáu, cậu ta cũng không có cơ hội!
[Hoàn.]
Bạn thấy sao?