Chó Liếm Trở Mình – Chương 1

Năm thứ ba “chó liếm” vì Chu Diễn.

Anh ta công khai tám , vẫn chưa đến lượt tôi.

Quá tức giận, tôi ngủ với em của ta.

Sáng dậy, người đàn ông nằm ngay bên cạnh, đôi môi mỏng bị tôi hôn đến sưng đỏ.

Tôi hoảng hồn quỳ xuống.

“Xin , đừng với Chu Diễn không?”

Anh ta lạnh lùng tôi:

“Sao? Còn muốn tôi 2+1* cho à?”

1

Tôi chắc chắn mình vẫn đang mơ.

Không thì sao bên gối tôi lại có một khuôn mặt đẹp trai thế này?

Đẹp đến mức khiến chân tôi mềm nhũn.

Lần đầu tiên mơ thấy một cực phẩm thế này, tôi không muốn lãng phí cơ hội, liếm nhẹ lên môi ta hai cái.

Mềm mại, ấm áp.

Tôi thầm nghĩ, hóa ra tôi vẫn có thể mơ thấy những giấc mộng xuân thế này, chứng tỏ không phải tôi không thể sống thiếu Chu Diễn.

Mặc kệ ta có bao nhiêu đi.

Hôm qua là sinh nhật tôi, cũng là năm thứ ba tôi thích Chu Diễn.

Anh ta độc thân mấy tháng rồi, bên cạnh ngoài tôi ra, chẳng có ai khác.

Tôi tự huyễn hoặc mình, nghĩ rằng ta đã định hồi tâm chuyển ý và sẽ tỏ với tôi.

Không ngờ, ngay trước mặt tôi, Chu Diễn lại tay trong tay với một em khóa dưới.

Tôi đúng là một trò .

Nghĩ đến đây, tôi tức đến nghiến răng, mạnh tay mút lấy môi trên của chàng trai trong mộng, phát ra một tiếng “bốp”.

Người đẹp khẽ cau mày, đưa tay giữ lấy gáy tôi, kéo tôi vào lòng.

Thành thạo cạy mở môi tôi, nhẹ nhàng liếm lên phần thịt mềm ở vòm miệng.

Cả người tôi run lên, cuối cùng cũng nhận ra—đây không phải là mơ.

Tôi vội nắm lấy bàn tay đang lần xuống của ta, gượng đầy lúng túng.

“Haha, là à?”

Đúng , tôi nhận ra rồi.

Bạn cùng phòng của Chu Diễn, Tạ Cửu Trình.

Dù không gặp nhiều, khuôn mặt này, tôi không thể không nhớ.

Hôm qua ta cũng có mặt ở buổi tiệc.

Tạ Cửu Trình hừ nhẹ một tiếng, mắt khẽ mở, còn định ghé đến hôn tôi.

Tôi vội vàng giơ tay cản lại, lăn một vòng xuống giường, cuống quýt mặc quần áo.

Không biết là đang an ủi ai, tôi lắp bắp đủ thứ:

“Hôm qua chúng ta uống say quá.”

“Chỉ là tai nạn thôi, hiểu không? Tai nạn mà.”

“Không sao, cứ coi như chỉ là một giấc mơ đi.”

Sau lưng, Tạ Cửu Trình chậm hơn tôi một nhịp, mới chỉ kịp mặc quần dài.

Trên xương quai xanh của ta vẫn còn một dấu răng rất rõ ràng.

Anh ta chỉ vào vết cắn.

“Cắn sâu thế này, mà bảo là mơ?”

Tôi chột dạ né tránh ánh mắt ta.

“Chưa chắc là tôi cắn đâu nhé? Biết đâu là vết cắn cũ thì sao?”

Tạ Cửu Trình tức đến bật .

“Được, lại đây cắn thêm phát nữa, so thử dấu răng xem có trùng không.”

Tôi: “…”

Phịch—tôi quỳ xuống luôn.

Cầu xin ta.

“Anh có thể đừng với Chu Diễn không?”

Để thể hiện thành ý, tôi đặc biệt chắp tay cúi đầu vái ta một cái.

Nhưng tôi quên mất cổ váy của mình khá trễ, mà Tạ Cửu Trình lại đang tôi từ trên xuống.

Trong chớp mắt, chiếc quần cargo rộng rãi của ta đột nhiên căng lên.

Tạ Cửu Trình không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt như dao găm trừng tôi.

“Kiều Ninh, có ý gì đây? Tối qua ngủ với tôi xong, giờ còn không định chịu trách nhiệm à?”

“Tối qua chúng ta đều uống say, quan hệ ngang hàng, không có chuyện ai ngủ với ai.”

Tạ Cửu Trình không thèm nghe tôi giải thích.

Anh ta lạnh.

“Được, muốn giả vờ mất trí nhớ?”

“Tôi có bằng chứng!”

2

Trong video, tôi uống rất nhiều.

Mặt đầy nước mắt, khóc lóc thảm thiết, xấu đến mức dọa người.

“Ba năm rồi, tám đứa mà vẫn chưa đến lượt tôi!”

“Tôi đúng là hèn hạ, tôi là đồ ngu, tôi mất hết cả mặt mũi của phụ nữ!”

Người đàn ông bị tôi ôm vừa cao vừa gầy.

Tôi dụi mặt vào áo sơ mi của ta, vừa ngốc nghếch vừa sờ múi bụng.

Lẩm bẩm một loạt câu đầy mùi hormone mà nghe không rõ.

Sau đó nhón chân lên hôn.

Bàn tay thon dài của người đàn ông giữ lấy mặt tôi.

“Có biết tôi là ai không?”

“Trai đẹp.”

“Gọi tên tôi đi, Tạ Cửu Trình… nào, đọc theo tôi.”

“Đọc đúng rồi thì hôn à?”

“Ừm.”

“Vậy sờ không?”

“Bớt lắm lời, đọc nhanh lên.”

“Tạ… tạ ơn .”

“Kiều Ninh! Ba chữ mà đọc sai mất hai chữ!”

Video dừng tại đây.

Tạ Cửu Trình khoanh tay trước ngực, đứng trên đỉnh cao đạo đức.

Tôi cúi đầu lí nhí, xấu hổ đến không chịu nổi.

May mà điện thoại reo lên.

Ồ.

Không hay rồi.

Là tên khốn Chu Diễn gọi tới.

“Sao không nghe máy?”

Tạ Cửu Trình nghiến răng.

Tôi che micro, định vào nhà vệ sinh nghe.

Anh ta duỗi chân dài, chặn đường tôi.

“Nghe ngay tại đây.”

Tôi: “…”

3

Tôi chủ bật loa ngoài.

Gương mặt của đại thiếu gia Tạ thoáng dịu lại.

Anh ta tôi, ánh mắt như đang khen ngợi tôi rất biết điều.

Đầu dây bên kia…

“Đồ ngốc, còn chưa dậy à? Ngay cả nghe điện thoại của tôi cũng lề mề thế này.”

Một câu , sắc mặt Tạ Cửu Trình lập tức tối sầm.

Còn lật cả mắt trắng.

Tôi: “Có chuyện gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn tám chuyện với cậu thôi. Cậu thấy con bé đàn em tối qua thế nào?”

Tôi khách quan đánh giá: “Xinh, cũng ngoan ngoãn.”

“Cậu định theo đuổi ấy?”

“Cũng tàm tạm, thực ra không đẹp bằng cậu, tôi chưa kiểu này bao giờ, muốn thử cho biết.”

Tôi im lặng.

Chu Diễn khẽ .

Giọng trầm thấp, lẫn chút ám muội.

“Không vui à? Vì tôi có người ?”

“Yên tâm đi, tôi không phải kiểu có bồ là lạnh nhạt với em đâu.”

“Phụ nữ không ảnh hưởng đến cảm của chúng ta.”

Tôi không muốn nghe nữa.

Tôi có cố chấp, tôi không ngu.

“Không có gì thì tôi cúp trước, giờ tôi đang bận.”

Trước đây, trong những ngày “chó liếm”, tôi luôn mong ngóng một cuộc gọi từ Chu Diễn, bám riết ta chỉ để trò chuyện lâu hơn một chút.

Nhưng ta lại rất lười để ý đến tôi.

Chỉ khi có người mới xuất hiện bên cạnh, vì muốn giữ tôi lại, ta mới chủ gọi điện.

Tôi đã rút ra quy luật này.

Sau khi mới chia tay và trước khi chuẩn bị người mới.

Trong hai giai đoạn này, ta đối xử với tôi tốt nhất.

Chắc là để duy trì “tỉ lệ giữ chân chó liếm”, khiến tôi nuôi chút hy vọng.

Nhưng đây là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên tôi chủ kết thúc cuộc gọi.

Bên kia, Chu Diễn sững lại.

Không thèm lời tạm biệt, trực tiếp cúp máy.

Có lẽ ta đang đợi tôi gọi lại xin lỗi.

Nhưng lần này tôi thật sự lười để ý.

Tôi cũng biết mệt.

4

Tạ Cửu Trình trước mặt tôi đã sắp nổ tung.

Anh ta châm chọc, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Cưng ơi~ em quan trọng hơn nhiều lắm~”

Tôi: “…”

Không thể phủ nhận, người đẹp đúng là có lợi thế.

Tạ Cửu Trình có cái vẻ dở hơi thế này mà tôi còn chẳng tức nổi.

“Anh không tin mấy lời vớ vẩn của hắn ta đấy chứ?”

Tạ Cửu Trình trừng tôi, ánh mắt dữ tợn.

Như thể chỉ cần tôi gật đầu, ta sẽ móc não tôi ra xóc đều.

Tôi: “Chúng ta đừng về hắn nữa không? Nghe phiền lắm.”

Không biết câu nào khiến ta vui.

Sắc mặt đại thiếu gia Tạ thoáng hòa hoãn.

“Được, tiếp xem định chịu trách nhiệm với tôi thế nào.”

Tôi: “…”

Tôi cố gắng định nghĩa lại chuyện tối qua.

“Chúng ta chỉ là say rượu mất kiểm soát…”

Tạ Cửu Trình mặt lạnh tanh:

“Cô cưỡng tôi.”

“Tôi chỉ là có thể hôn, lại tay chân.”

“Không chỉ xé rách áo tôi, còn muốn xem chim. Không cho xem thì sẽ lên confession bịa chuyện tôi ăn cắp đồ ăn ngoài.”

Tôi: “…”

Tôi thành khẩn sám hối: “Tôi bồi thường tiền không?”

“Hừ.”

Tạ Cửu Trình dí màn hình điện thoại vào sát mũi tôi.

Chuỗi số 0 trong tài khoản Alipay tôi còn chưa kịp đếm xong, ta lại đổi sang ví WeChat.

“Được, định bồi thường bao nhiêu?”

“Nghĩ kỹ rồi hãy , với chất lượng và kỹ thuật của tôi, hơn nữa tôi còn…”

Gương mặt tinh xảo của Tạ Cửu Trình thoáng ửng đỏ.

“Tôi còn là lần đầu tiên… phải tính thêm phí.”

Tôi lập tức nhận thức khoảng cách giai cấp.

Lần đầu tiên của đại thiếu gia Tạ, tôi thật sự không bồi thường nổi.

“Anh ơi, tôi thật lòng muốn xin lỗi, ngoài tiền ra còn cách nào khác không?”

Tạ Cửu Trình há miệng, lại ngậm lại.

Nói năng ấp úng, không biết đang nghĩ cái gì mà vành tai đỏ đến tận cổ.

Anh ta không trả lời, chỉ gọi lễ tân khách sạn mang quần áo lên.

Lúc thay đồ cũng chẳng thèm né tôi.

Tôi thẳng phía trước, vừa vặn thấy đường cong eo lưng thon gọn của ta.

Cơ bắp mỏng săn chắc.

Nhận thức bản thân vẫn còn có suy nghĩ linh tinh vào lúc này, tôi xấu hổ cúi gằm đầu.

Wow, mông cũng cong quá trời.

Đủ rồi!

Tôi nhắm tịt mắt.

Đọc tiếp ở đây nha

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...