Chờ Em Thất Tình [...] – Chương 1

Văn án:

Để theo đuổi Khương Dân, tôi giả vờ ngoan ngoãn trong năm năm.

Cuối cùng hắn đi trước tôi một bước, tỏ với người khác.

Tôi tại Khương gia khóc không thành tiếng đã thế còn bị em trai hắn ta bắt gặp.

Khương Nhiên vẫn như trước đây đơn thuần nhu thuận, cuống quít thay tôi lau đi nước mắt.

Về sau, tôi cùng bè tụ tập ở quán bar, nghe bàn bên truyền đến giọng quen thuộc:

"Anh Khương gần đây sao lại vui vẻ thế?"

Trong khói thuốc, Khương Nhiên lười biếng tựa đầu vào tay, chút nghịch ngợm.

"Chờ ấy thất lâu rồi."

1

Cuối tuần, tôi lại một lần nữa đứng trước cổng Khương gia.

Mang theo hai ly trà sữa hoa nhài, ôm theo bộ bài thi cùng sách vở.

Khương Dân luôn thích những chuyện nhỏ nhẹ.

Để theo đuổi hắn, tôi luôn phải giả vờ ngoan ngoãn trong năm năm nay.

Ở trước mặt người khác, tôi là một lạnh lùng và khó gần.

Còn trước mặt Khương Dân thì tôi là một ngọt ngào chu đáo.

Làm lâu năm với hắn, Khương gia không ai không biết tôi thích thầm hắn.

Tôi cùng Khương Dân leo núi giải sầu, cùng hắn trải qua sinh nhật mỗi năm.

Bố mẹ Khương gia coi tôi như con nuôi của họ, mỗi lần tụ tập đều đem tôi đi cùng.

Ngay cả em trai cùng cha khác mẹ của Khương Dân tôi cũng không bỏ sót.

Cuối tuần rảnh rỗi, tôi liền đến nhà hắn giúp em trai hắn học bổ túc.

Em trai hắn kém chúng tôi hai tuổi, hiện vẫn đang học lớp mười hai.

Tôi chuyên ngoại ngữ nên thỉnh thoảng có nhận dạy kèm IELTS và TOEFL cho học sinh cấp 2 và cấp 3.

Lần đó, mẹ của Khương Dân vô nhắc đến việc tiếng Anh của Khương Nhiên hơi kém, tôi liền có thể tiện giúp em ấy ôn tập.

Khương Dân nghe lên, khoác vai của tôi giống như em tốt rồi cùng cụng ly: "Cảm ơn em nha!! Âm Âm!"

Hắn quay sang với chàng trai ngồi đối diện trên ghế sofa: "Khương Nhiên, em may mắn thật đấy! Âm Âm ở bên ngoài dạy kèm một tiếng đã thu học phí hai trăm năm mươi tệ đấy!" ( tầm 800k )

Chàng trai gọi tên nghe ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn rải rác phủ lên cậu ta một lớp ánh sáng dịu dàng.

Cậu ta mặc áo khoác màu nhạt, khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ lại sạch sẽ.

Hắn ngại ngùng : "Vậy phiền phức chị rồi."

......

Nghe tiếng gõ cửa, mẹ Khương liền mở cửa đón tôi vào: "Ân Âm, dì vừa cắt trái cây, lát nữa mang vào phòng cho các cháu nhé."

Tôi liên tục cảm ơn ánh mắt lại không dấu vết tìm kiếm bóng dáng của Khương Dân trong phòng khách.

Khương Nhiên từ trong phòng ngủ bước ra, giúp tôi cầm túi tài liệu:

"Khương Dân hôm nay không có nhà.”

"Hình như ảnh có việc nên ảnh đi ra ngoài giúp rồi."

Tôi cảm thấy thất vọng trong lòng vẫn :

"Không sao, hôm nay chị cũng không cần gặp ấy.”

“ Bài kiểm tra mà chị đưa cho em, em đã xong chưa?"

Theo sau Khương Nhiên vào phòng ngủ, trên bàn đã đặt bài kiểm tra mà hắn đã .

Trong khi kiểm tra các câu hỏi sai, tôi không để ý rằng mẹ Khương đã đi vào phòng ngủ.

Bác ấy cầm đĩa hoa quả đã cắt sẵn, ngạc nhiên :

"Âm Âm, con đến dạy thì rồi, còn phải mua trà sữa cho Khương Nhiên nữa à.

"Lại để con tốn tiền rồi."

Tôi mới chợt nhớ ra rằng mình đã mua hai ly trà sữa hoa nhài.

Đó là để tặng Khương Dân.

Hắn vốn thích loại trà sữa đó nhất.

Nhưng trong hình hiện tại, tôi chỉ có thể tỏ ra bình thản đưa ly trà sữa cho Khương Nhiên:

"Trên đường đi tới đây con thấy cửa hàng trà sữa nên tiện đường mua luôn ạ."

Khương Nhiên tôi một chút không lấy ly trà sữa.

Mẹ Khương ở bên cạnh trêu ghẹo:

"Con Âm Âm phụ đạo con tốn biết bao nhiêu công sức, vừa mua trà sữa vừa giải đề cho con.”

"Nếu lần sau không thi hạng nhất, thì con còn mặt mũi nào mà gặp chị Âm Âm nữa."

Có mẹ Khương giải vây, tôi liền thuận nước đẩy thuyền đem ly trà sữa nhét vào trong tay hắn, híp mắt :

"Chúng ta cũng đừng khách khí nữa."

Lúc này hắn mới lấy ly trà sữa trên tay tôi.

Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng một câu cảm ơn.

Chờ khi mẹ Khương đi ra, Khương Nhiên mở túi đựng đồ, tiện tay đem ly trà sữa còn lại cắm ống hút rồi đưa cho tôi.

Đối với người em trai này, Khương Dân cũng không quá thích hắn.

Có lẽ bởi vì là cùng cha khác mẹ nên Khương Dân đối với Khương Nhiên trời sinh có loại căm ghét không rõ thành lời.

Hắn em trai của hắn có tính cách lạ lùng, tính không tốt. Bạn bè của em ấy cũng không tốt, không có tài năng.

Lúc đó tôi còn tưởng Khương Nhiên là học sinh cá biệt trong trường.

Nhưng sau khi gặp mặt, tôi không thể nào liên kết cậu bé nhỏ nhẹ, hiền lành này với hình ảnh một thiếu niên có vấn đề mà Khương Dân miêu tả.

Mà sau khi thường xuyên đến Khương gia chơi, em ấy hoặc là đọc sách trong phòng ngủ hoặc là chơi game. Ngoan ngoãn lạ thường.

Tôi về điều này với Khương Dân, hắn ta chẳng hề để ý:

“ Ừ, có thể là do trưởng thành rồi.”

Tôi cảm thấy buồn : "Anh so với em trai cũng chỉ hơn hai tuổi."

Nhưng xem ra việc Khương Dân thích học sinh ngoan là chuyện ván đã đóng thuyền.

Điện thoại di reo lên, tin nhắn thoại từ cùng phòng vang lên:

"Tối hôm nay có buổi đi chơi Escape Room đó, Âm Âm nhớ đem crush của cậu đi nha."

Chuyện tôi thích Khương Dân, mọi người đều biết.

Tôi che lấy mic nhỏ giọng :

"Hôm nay tớ đi một mình nha, hắn hôm nay có việc rồi."

Bạn cùng phòng thở dài:

"Vậy chúng ta còn thiếu một người, chỉ có thể tìm một người xa lạ thôi."

Tôi ôm lấy hy vọng cuối cùng và gửi một tin nhắn cho Khương Dân.

"Hôm nay không ở nhà hả? Buổi tối có buổi đi chơi Escape Room đó, có muốn đi không?"

Khương Dân nhanh chóng trả lời:

"Hôm nay có khả năng không đi , hẹn em ngày khác ."

Không còn cách nào khác, tôi báo tin xấu cho cùng phòng.

Mọi người bắt đầu tìm người một cách điên cuồng, tôi cũng liên hệ từng người trong danh sách bè.

Khương Nhiên, người đứng cả quá trình, bất ngờ : "Vậy thì... em đi cùng chị nhé?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...