Chờ Đợi Một Lòng [...] – Chương 3

11

19 tuổi.

Nếu chưa từng trải đời, luôn khao khát thương.

Chỉ cần một chút ánh sáng rò rỉ qua khe tay, cũng đủ để ấy đi theo không ngoảnh đầu.

Có lẽ cũng không thể trách hoàn toàn.

Bởi vì là tôi tự nguyện.

Tôi khao khát đó.

ấy, khi ấy trong mắt tôi, thật tráng lệ và nồng nhiệt.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy mình không xứng đáng có .

Sinh nhật 20 tuổi, tôi nhận 20 món quà.

Anh ta , đó là để bù đắp cho 20 năm không thể ở bên tôi.

Tôi muốn khóc, trong lòng chỉ nghĩ:

Làm sao để đền đáp tấm lòng của ?

Vậy nên, tôi vừa học vừa nhận hai, ba công việc thêm mỗi ngày.

Tiếc là, sức lao sinh viên vừa rẻ vừa dễ bị lừa.

Trong vòng bốn tháng, tôi chắt chiu dành dụm tám ngàn đồng.

Một người môi giới hứa hẹn sẽ tìm cho tôi một công việc lương cao, nhàn nhã, chỉ cần đặt cọc trước.

Tôi háo hức nộp tiền.

Kết quả, người ta biến mất không dấu vết.

Tôi tuyệt vọng, tự trách, mãi không thể nguôi ngoai.

Anh ta với tôi rằng, bị lừa là bước đầu tiên để bước vào xã hội, bảo tôi nên chấp nhận chịu thiệt.

Lúc đó chắc đầu tôi bị lừa đá mới tin lời ta.

Không những tin, tôi còn thấy ta thật lợi , chuyện cũng thật có lý.

Giờ nghĩ lại, bị lừa thì cũng vẫn là bị lừa, chịu thiệt thì chịu, tại sao lại phải cam tâm?

Rõ ràng tôi hoàn toàn có thể đòi lại tiền.

Những ký ức về vô số chuyện đã cùng trải qua với ta lần lượt hiện lên trong đầu tôi.

12

Suy nghĩ một lúc, tôi chỉ nhắn lại cho ta:

【Đừng phiền tôi nữa. Tháng sau tôi hy vọng giữ lời, trả lại tiền cho tôi.】

Tin nhắn vừa gửi đi chưa lâu, ta đã gọi điện tới.

“Sao ? Chỉ vì lần này người tôi giúp là cũ nên em mới nổi giận à?”

“Ngày nào tôi cũng bận bịu mệt mỏi, em có thể đừng cứ vô lý sự thế không?”

“Tôi chỉ thấy không đành lòng khi ấy bị chủ nợ tìm tới tận nhà thôi, ấy cũng là con , đáng thương biết bao.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang những lời trách móc không dứt của ta:

“Người ta đáng thương thì liên quan gì tới tôi?”

“Tháng trước mượn tiền vì một người cần gấp tiền chữa bệnh cho con, , tôi đã lấy tiền nhà cho mượn, hứa tháng này trả, rồi sao?”

“Không những không trả, còn tự ý lấy nốt tiền dự phòng còn lại của tôi.”

“Giang Hành, tôi nợ nần gì chắc?”

“Rốt cuộc là ai đang vô lý ở đây?”

“Bạn cũ của đáng thương, còn tôi bị chủ nhà đuổi ra ngoài thì không đáng thương à?”

“Chẳng phải vì năn nỉ, tôi mới cắn răng xin chủ nhà cho khất tiền thêm một tháng, người ta thương mới đồng ý.”

“Kết quả thì sao? Tháng này tôi vẫn không có tiền trả.”

“Chẳng lẽ khoản vay online kia là đứng tên vay hộ ta, nên mới sốt sắng đi trả ?”

“Không có!”

Anh ta vội vàng phủ nhận.

“Không có thì mắc mớ gì đến tôi?”

“Bây giờ chuyện của chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Ngoài chuyện trả tiền, đừng tìm tôi!”

“Nếu tháng sau không trả , tôi sẽ báo cảnh sát.

Một vạn năm, chắc đủ để khởi tố hình sự đấy.

Tôi còn giữ cả tin nhắn nhờ tôi giúp bằng chứng, cứ chờ đấy.”

Anh ta cuống lên, giọng càng lúc càng lớn:

“Đường Đường, em trước đây đâu có so đo tính toán như , sao bây giờ em trở nên độc ác thế?”

Độc ác?

Ai mà lúc rơi vào bước đường cùng còn giữ sự tử tế?

Khi ngay cả bản thân còn ăn không đủ no, thì còn hơi sức đâu mà lo cho người khác?

Nói chuyện với loại người mang tâm lý “thánh nữ” như ta đúng là mệt mỏi vô cùng.

Tôi dứt khoát ngắt máy.

Rõ ràng lúc đầu, ta đâu phải thế này.

ta biết che giấu quá giỏi, hay là lòng người thay đổi?

Hay do tôi khi ấy quá khao khát thương, nên tự lừa dối bản thân?

13

Thứ Bảy, không phải đi .

Tôi nằm ườn ra một lúc, rồi cố gắng ngồi dậy quét dọn nhà cửa.

Vừa đúng lúc gặp chị Giang về nhà.

“Đường Đường, việc này đã có giúp việc , em không cần tay đâu.”

Tôi sợ chị Giang nghĩ tôi tự tiện, mặt đỏ bừng.

“Xin lỗi chị Giang, em chỉ nghĩ, đã ở nhờ nhà chị, thì nên giúp đỡ gì thì giúp.”

Nói xong, tôi lại cảm thấy lời mình có vẻ không ổn.

Sợ chị hiểu lầm rằng tôi có ý định bám trụ lâu dài nên mới cố lấy lòng.

Tôi vội vàng giải thích:

“Thật ra em cũng đang tìm nhà để , chỉ là… bây giờ số tiền trong tay em không đủ để đặt cọc nhà quý đầu tiên.”

Mặc dù đã tự nhủ mặt dày đến đâu cũng không sao, khi mở miệng thừa nhận mình không đủ tiền trả tiền nhà, tôi vẫn thấy mất mặt kinh khủng.

Chị Giang đặt túi xách xuống, nhíu mày tôi.

“Tại sao phải dọn đi?”

“Ở đây có gì bất tiện, hay em thấy không thoải mái ở chỗ nào sao?”

Chị Giang tôi, ánh mắt đầy thắc mắc và bối rối.

Duy chỉ không có vẻ ghét bỏ.

Tôi dần dần trấn tĩnh lại, thành thật đáp:

“Em cảm thấy ở nhờ nhà chị mà không trả gì thế này thật sự rất bất lịch sự.”

“Ồ, thì ra là chuyện đó.”

Chị Giang thả lỏng ngữ khí, khẽ mỉm , “Chị chỉ sợ em thấy khó chịu vì phải sống chung với một bà trung niên như chị thôi.”

“Nhưng mà này, Đường Đường, nếu thật sự cảm thấy áp lực khi ở chung với chị, em có thể xin chuyển vào ký túc xá của công ty, tuy nhỏ một mình ở chắc chắn cũng thoải mái.”

“Thật sự sao?”

Tôi lập tức phấn khởi hẳn lên.

Thật ra ai cũng biết công ty có ký túc xá cho nhân viên.

Nhưng thường chỉ dành cho các mới ra trường ở tạm một, hai năm, sau khi ổn định tài chính sẽ tự giác dọn ra, nhường chỗ cho lứa nhân viên mới.

Tôi cũng từng nghĩ tới, lại ngại.

Bản thân đã đi nhiều năm, giờ quay lại chen chúc cùng đám sinh viên mới, thật mất mặt.

Nghĩ , tôi vội cam kết:

“Em sẽ cố gắng tiết kiệm để nhanh chóng nhà riêng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến các đồng nghiệp mới. Cảm ơn chị Giang!”

Chị Giang khoát tay:

“Ở ngoài này thì đừng gọi chị là Giang Tổng nữa, chị cũng có tên riêng đấy, Giang Nguyệt Tiêu.”

Thấy tôi lúng túng không biết xưng hô ra sao, chị khẽ:

“Vậy cứ gọi chị là dì Nguyệt đi.”

“Dì Nguyệt!”

Lần này tôi không ngần ngại nữa, gọi to đầy tự nhiên.

“Ừ!”

14

Chiều Chủ Nhật, tôi thu dọn đồ đạc, chuyển đến ký túc xá công ty.

Đến nơi mới biết, thì ra cái “ký túc” mà dì Nguyệt không phải dạng phòng trọ sinh viên bình thường.

Bảo sao lúc tôi cam đoan nọ kia, dì chỉ .

Cô quản lý ký túc xá rút ra một chùm chìa khóa, tươi :

“Phòng ở tầng cao nhất, là nơi hồi xưa Giang Tổng ở khi mới lập nghiệp, giờ sửa thành một căn hộ nhỏ, đầy đủ tiện nghi.”

“Có cả cái gọi là… máy rửa chén ấy! Còn nhiều đồ xịn lắm…”

Cô quản lý rất nhiệt , kể cho tôi đủ chuyện.

Cuối cùng, nghiêm túc đưa chìa khóa cho tôi:

“Cô bé à, tôi ở đây nhiều năm rồi, tận mắt thấy Giang Tổng giúp đỡ biết bao nhiêu người.”

“Nhưng căn phòng này, với ấy có ý nghĩa đặc biệt.”

“Đây là lần đầu tiên bà già này trao chìa khóa ấy cho người khác.”

“Em phải trân trọng đấy.”

Đôi mắt bà ánh lên tia nước.

Tôi lấy khăn giấy đưa cho bà, bà chỉ khoát tay, đưa chìa khóa cho tôi:

“Lên đi, lên đi. Em hiểu lòng là rồi.”

Tôi hai tay nhận lấy, trịnh trọng gật đầu.

Trong lòng âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho bản thân.

Đường Đường, mọi người đang giúp em.

Chính em cũng phải tự mình cố gắng.

15

Chuyển đến ký túc xá, tâm trạng tôi cũng ổn định hơn nhiều.

Giang Hành không còn nhắn tin cho tôi nữa.

Tôi thở phào, trong lòng vẫn đè nặng một cơn nghẹn khó chịu.

Có quá nhiều cảm lẫn lộn chất chứa trong lòng, cần một chỗ để xả ra.

Không hiểu vì sao, Giang Ảnh Tuyết cũng dọn tới ký túc xá.

Cô ấy ở ngay đối diện phòng tôi.

Tôi hơi áy náy, định bụng có nên đề nghị đổi phòng không.

Dù sao qua câu chuyện với dì Nguyệt, tôi biết căn phòng mình đang ở là tốt nhất trong dãy.

Không lẽ để mình hưởng phòng đẹp, còn con cấp trên thì ở phòng tệ hơn?

Tôi lấy hết can đảm, gõ cửa phòng Giang Ảnh Tuyết.

“Có chuyện gì ?”

Giang Ảnh Tuyết mở cửa.

Tôi còn đang do dự không biết nên mở lời thế nào để không chọc ấy nổi giận.

Ánh mắt tôi lướt vào trong phòng.

Rồi tôi nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều.

Phòng của Giang Ảnh Tuyết rõ ràng sửa sang lại sau, phong cách thiết kế cũng hoàn toàn theo sở thích của ấy.

“Ơm… tối nay tôi định nấu vài món, cậu có muốn qua ăn cùng không?”

Sau một hồi lúng túng, tôi cũng chỉ nghĩ ra cái lý do gượng gạo này.

Giang Ảnh Tuyết im lặng vài giây.

“Đã , nể cậu có lòng mời, tôi cũng rộng lượng nhận lời .”

“À đúng rồi, tôi muốn ăn chân giò hầm đậu nành đó.”

Tôi gật đầu lia lịa, rồi dưới ánh mắt quan sát của ấy, chạy như bay về phòng.

Có lẽ là do tay nghề nấu ăn của tôi quá giỏi, nên đã chiếm “trái tim” Giang Ảnh Tuyết.

Chúng tôi dần dần lại trở nên thân thiết như xưa, chuyện gì cũng có thể tâm sự.

Chị Trương, người luôn thích hóng chuyện, chạy tới hỏi:

“Tiểu Đường, em và Ảnh Tuyết lành rồi hả?”

Tôi lắc đầu phủ nhận:

“Tụi em vốn có xích mích gì đâu.”

“Thôi đi, lúc hai đứa ở cạnh nhau mà khẩu chiến, ai cũng biết.”

Tôi chỉ mỉm , không gì.

16

Lại là một ngày mưa.

Hôm nay Ảnh Tuyết có việc phải về nhà, tôi đành tự đi bộ về ký túc.

Khi đến cổng chính.

Hơi nước ẩm ướt phả thẳng vào mặt.

Chết rồi.

Mấy hôm nay toàn đi nhờ xe của Ảnh Tuyết, quên mang ô theo.

Tôi thở dài — bầu trời mù mịt, chắc còn lâu mới tạnh.

Kế hoạch tiết kiệm đành tạm gác lại, trước tiên tính chuyện bắt taxi về đã.

Nhưng tiếc là, có những lúc muốn chi tiền cũng không .

Mưa to, taxi cũng phải xếp hàng.

Mà thứ tự hiện tại của tôi là 56, còn dài cổ chờ nữa.

Tôi đứng chán chường, đành ngẩn ngơ đếm ô trên phố thời gian.

Một cái…

Hai cái…

Ba cái…

Bỗng, một cây dù quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi.

Người che dù ấy, lại càng quen hơn.

Là Giang Hành.

Giờ phút này, ta nghiêng chiếc ô lớn về phía người con đứng bên cạnh.

Nửa vai ta ướt sũng trong mưa.

Chỉ để che chắn, không để ấy dính chút nước mưa nào.

Trước kia, mỗi lần trời mưa, ta cũng từng đối xử với tôi như .

Giữa tôi và ta, chỉ cách nhau một con đường.

Khi Giang Hành thấy tôi, rõ ràng lúng túng, lập tức kéo ô lại về phía mình.

Anh ta vội vàng đưa kia lên ghế phụ của ô tô, dặn dò mấy câu, rồi mới quay lại tìm tôi.

Tôi cúi đầu, số thứ tự trên app đặt xe.

Còn 12 người nữa mới tới lượt.

Giang Hành bước nhanh.

Anh ta băng qua đường, lúc còn cách tôi mấy bước, mới chậm lại.

Có lẽ vì chột dạ, ta lên tiếng:

“Sao em lại ở đây?”

Tôi chỉ lạnh lùng ta, không trả lời.

Anh ta dường như chợt nhớ ra, vội vàng bổ sung:

“Ý là, sao em tan mà còn ở đây, chưa về nhà?”

“Để đưa em về, trời mưa to thế này, đặt xe online chắc em còn phải đợi lâu lắm.”

Vừa , ta vừa bước tới, định nắm lấy tay tôi.

Tôi lùi lại một bước, lạnh lùng từ chối:

“Không cần.”

Sự quan tâm của ta, không những đến muộn, mà còn đầy giả dối.

Giang Hành giơ tay lửng lơ giữa không trung, khuôn mặt bối rối, giọng mang theo chút van xin:

“Đường Đường, đừng như .”

“Anh thật sự biết mình sai rồi, chỉ là dạo này quá bận, không thể chăm sóc tốt cho em.”

Tôi nhạt, ánh mắt về phía chiếc xe đỗ bên kia đường.

“Bận?

Bận rộn kiểu dắt cũ tới trước công ty tôi tản bộ dưới mưa đó hả?”

“Không phải đâu, không phải như em nghĩ.”

Giang Hành cuống quýt phủ nhận,

“Anh chỉ tiện đường đưa ấy đi chút việc gần đó thôi…”

Tôi giơ tay ngăn ta lại, chẳng buồn nghe giải thích.

“Anh nhớ trả tiền cho tôi là , những chuyện khác tôi không quan tâm.”

“Tôi cũng không cần biết hai người các có chuyện gì, hay gặp nhau vì lý do gì.”

“Đường Đường!”

Giang Hành cao giọng,

“Em trước đây không phải như !”

Đúng , trước đây tôi không như .

Tôi luôn bao dung cho sự mềm lòng của ta, ủng hộ ta những điều ta muốn.

Nhưng kết quả thì sao?

Tôi chỉ là kẻ ngu ngốc bị lợi dụng.

Sự hy sinh của tôi, trong mắt ta, hoàn toàn là điều đương nhiên.

“Thôi, với em cũng chẳng ích gì!”

Anh ta quăng lại một câu, xoay người bỏ đi.

Tôi cúi đầu ứng dụng gọi xe, thời gian chờ ngày càng lâu, dứt khoát hủy đơn, gọi với theo Giang Hành:

“Khoan đã!”

Giang Hành quay đầu, giọng điệu cứng nhắc:

“Sao?

Biết mình sai rồi hả?”

Trong mắt ta ánh lên một tia hy vọng.

Qua đây nhanh lên, lần này tha thứ cho em.”

Anh ta tự tin đến buồn .

Tôi bước tới, đưa tay ra:

“Trả ô lại cho tôi.”

Năm đó tôi thương ta đi đón tôi tan dưới mưa, nửa người ướt sũng.

Nên mới mua cho ta cây ô đôi cỡ đại này.

Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ta đơn giản chỉ thích đội mưa mà thôi.

Ô có lớn cỡ nào cũng không ngăn trái tim thích ướt sũng của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...