Cậu tháo giày của tôi, dùng ngón tay lau sạch vết bùn bắn lên mu bàn chân tôi, ánh mắt lạnh lùng.
Đầu ngón tay nóng rực của cậu chạm vào da tôi khiến tôi choáng váng, cả người nổi da gà.
Tôi muốn rụt chân lại, cậu không buông, ngón tay chậm rãi vuốt ve làn da tôi.
Tim tôi đập như trống dồn, không khí nóng bức trong không gian tối mờ khiến tôi không thở nổi.
Cuối cùng, cậu ngước mắt lên, tôi mỉm :
“Bây giờ, mới coi là xong.”
Tôi vội rụt chân lại, cảm giác lạ lùng trong tim khiến răng tôi lập cập va vào nhau.
Làm sao đây?
Tôi vừa sợ cậu ấy lại vừa muốn trêu chọc cậu ấy.
Cậu ngoan ngoãn giúp tôi đi giày lại, lần đầu tiên trở nên biết nghe lời như .
3
Tôi dẫn Chu Dã về biệt thự, giao cậu ấy cho quản gia Thời Bạch.
Cha của Thời Bạch từng lớn lên cùng cha tôi và là quản gia đời trước của nhà họ Thương, cũng là người đáng tin cậy nhất của cha tôi.
Còn Thời Bạch là quản gia đời này của nhà họ Thương, cũng là người tôi tin tưởng nhất.
Anh ấy chỉ hơn tôi vài tuổi, luôn sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, chăm sóc tôi rất chu đáo.
Thời Bạch sẽ giúp tôi thuần phục Chu Dã – con chó dữ không nghe lời này.
Khi tôi tỉnh dậy, Chu Dã đã mặc đồ của nam hầu, đẩy xe mang theo hơn chục loại bữa sáng vào phòng tôi.
Cậu cúi người thay dép cho tôi, rửa sạch tay rồi đưa bàn chải đánh răng, sau đó im lặng đứng một bên cầm khăn sẵn sàng chờ lệnh.
Dọn dẹp xong, tôi ngồi xuống bàn ăn, chỉ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Cậu lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc, giả bộ như đang thực hiện nghiêm quy tắc:
“Người hầu không ăn chung với tiểu thư.”
Tôi lạnh:
“Tự đa , ai bảo cậu ăn? Đến đây sưởi ấm chân cho tôi.”
Tôi từ nhỏ đã sợ lạnh, bàn chân quanh năm lúc nào cũng lạnh buốt, dù có sưởi sàn cũng không ăn thua.
Trước đây Thời Bạch thường việc này cho tôi, ấy ít luôn chu đáo mọi thứ.
Anh ấy sẽ dùng một vật ấm cơ bụng trước, sau đó ôm chân tôi đặt vào, không quên hà hơi ấm vào lòng bàn tay, chăm sóc cả phần chân lộ ra ngoài.
Hoàn toàn khác với Chu Dã – người luôn không nguyện.
Thời Bạch là một người không có tính khí, cũng chẳng có cái tôi.
Anh ấy thường với tôi câu này:
——”Tôi tồn tại là vì tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư vui, Thời Bạch cũng sẽ vui.”
Như một cỗ máy sống.
Chu Dã im lặng hồi lâu, tôi ngước mắt cậu.
Cậu lại lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
Tôi hừ một tiếng, cậu chậm rãi ngồi xuống.
Tôi không chút thương đặt đôi chân trần lên đùi cậu.
Những đốt ngón tay trắng ngần của cậu khó chịu đến mức cong lại.
Tôi nhướng nhẹ đôi mày, liếc cậu một cái qua khóe mắt, giọng ra lệnh đầy áp đảo:
“Dùng tay ủ đi.
“Hôm qua tôi đã phát hiện tay cậu ấm áp, siêu nóng rồi.”
Không hiểu sao, tay cậu đột nhiên nóng hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Tôi thoải mái nheo mắt, cắn hai miếng bánh donut ngọt lịm, rồi cố ý đưa phần tôi vừa cắn qua trước miệng cậu, hạ nhục:
“Chó con, ăn đi.”
Cậu mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen láy lạnh lùng.
Tôi vừa sợ vừa phấn khích, trừng lại:
“Ăn!”
Thật quá đáng.
Dám cãi lời tôi sao.
Cậu mở miệng, cắn một miếng nhỏ, từ từ nhai, đuôi mắt dần ửng đỏ, bàn tay ngày càng nóng.
Tôi tươi, ghé sát vào cậu, nghịch ngợm nâng cằm cậu lên, kỹ khuôn mặt đỏ bừng của cậu:
“Nước bọt của tôi ngon không?”
Cậu nuốt xuống một cách khó khăn, yết hầu khẽ chuyển , ánh mắt né tránh, giọng căng thẳng:
“Câm miệng.”
Tôi đá cậu một cái, hừ lạnh:
“Vẫn không ngoan, cậu tối nay quỳ trước giường tôi canh đêm.”
Cậu khẽ đáp một tiếng “Ừm.”
Thời Bạch đã dạy bảo cậu không tệ, ngay cả việc quỳ trước giường tôi canh đêm – chuyện tổn thương lòng tự trọng như thế – cậu cũng chịu .
Bên ngoài vang lên tiếng gọi ồn ào khiến tôi bực mình.
Tôi không vui chỉ tay ra lệnh cho Chu Dã:
“Bế tôi qua đó.”
Cậu ấy nhận ra giọng ngoài kia là của ai, lập tức từ chối tôi:
“Tự đi.”
Tôi lại tức giận.
Tôi bực bội túm lấy tai Chu Dã, chất vấn cậu:
“Tại sao không bế tôi đi? Có phải vì cũ của cậu đến không! Cậu không chuyện với ta, sau này cũng không gặp ta! Bây giờ cậu là của tôi rồi!”
Cậu cụp mắt, không nguyện, để mặc tôi loạn trên người mình.
“Ừ, của .”
Tiếng gọi ngoài kia vẫn không ngừng, tôi ghé sát tai Chu Dã, hét ầm lên:
“Mau bế tôi ra ngoài! Tôi muốn cậu bế tôi từ chối Lâm Tiêu Tiêu!”
Cậu hít sâu một hơi, khó khăn đứng dậy, cả người đỏ bừng, đặc biệt là phần cổ:
“Tôi thay đồ không?”
Tôi suy nghĩ vài giây, trong đầu giằng co dữ dội:
“Vậy thì nhanh lên.”
Chu Dã mặc đồng phục nam hầu, chỉ có tôi thấy.
Tôi nhất định không để Lâm Tiêu Tiêu – con đàn bà xấu xa đó – hưởng lợi.
Sau khi Chu Dã thay đồ xong, tôi dang rộng hai tay, giục cậu:
“Sao đứng ngơ ra đó, mau bế tôi đi!”
Cậu không nguyện, thở dài một hơi, cả người cứng ngắc bế tôi lên.
Tôi chọc chọc vào cơ ngực không quá rõ của cậu:
“Cứng thế, đè đau tôi rồi. Chiều nay không có việc gì thì lên lầu tập luyện tử tế đi.”
Cậu nhíu mày:
“Cô thích kiểu đó à?”
Tôi híp mắt, vòng tay quanh cổ cậu:
“Không, tôi thích cậu như bây giờ.”
Cậu mặt không cảm , không chút phản ứng, cơ thể càng thêm cứng đờ.
Nhàm chán, khô khan, tôi lại thích chết đi .
Tôi nâng mặt cậu lên, ngọt ngào mỉm :
“Chu Dã, tôi thích nhất là vẻ không thích tôi của cậu đấy, tôi đặc biệt thích.”
Bước chân cậu khựng lại, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng:
“Thương Du, đúng là bị bệnh.”
Tôi dụi vào cổ cậu, cảm nhận nhiệt độ nóng rực của cậu, ngáp một cái:
“Phải sao đây? Hình như chỉ có cậu mới chữa bệnh của tôi. Những người khác tôi đều không thích, tôi chỉ thích mình cậu thôi.”
Cậu lạnh lùng đáp:
“Tôi không thích .”
Cậu như thấy chưa đủ, lần này cậu lệ, độc ác bổ sung:
“Tôi sẽ không bao giờ thích .”
Những lời thật tuyệt , khiến tôi buồn ghê gớm.
Tôi cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay cậu, cảm giác tanh tanh len lỏi trong miệng.
Cậu bị tôi cắn đến chảy máu.
Tiếng rên nén lại vang lên bên tai tôi, hàng lông mày cậu nhíu chặt vì đau.
Tôi buông hàm răng sắc nhọn ra, liếm nhẹ vệt máu dính bên môi:
“Cậu cũng phải đau như tôi, tôi mới vui .”
Cậu lại mắng tôi có bệnh.
Hê hê.
Tôi coi đó là lời thương thôi.
4
Lâm Tiêu Tiêu với đôi mắt sưng to như quả óc chó đứng trước cổng biệt thự nhà tôi, lớn tiếng gọi tên Chu Dã.
Cô ta vừa gọi tên Chu Dã, vừa chửi tôi.
Gọi Chu Dã thì giọng nhẹ nhàng, như tiếng chim cuốc kêu, ai oán thê lương.
Chửi tôi thì khí thế bừng bừng, đến cả nét mặt cũng thay đổi.
Đáng sợ! Quá đáng sợ!
Cô ta là thanh mai trúc mã của Chu Dã.
Cũng là người tôi ghét nhất.
Ai bảo Chu Dã dịu dàng với ta, mà lại chẳng bao giờ có sắc mặt tốt với tôi.
Mỗi lần, rõ ràng là ta chuyện trước, còn bày trò tôi, Chu Dã lại chẳng bao giờ tin tôi.
Con Lâm Tiêu Tiêu chết tiệt, còn với Chu Dã rằng tôi là một đứa đẹp độc ác, vừa dốt toán, lý, hóa, lại chắc chắn não có vấn đề.
Thế thì thôi đi!
Cô ta còn bảo rằng nhà họ Thương rơi vào tay tôi chắc chắn sẽ sản!
Tôi sẽ trở thành một đứa con nhà giàu thất bại siêu cấp vô địch.
Tức đến phát điên, tôi liền cầu hội đồng quản trị dừng tài trợ cho ta.
Chu Dã lạnh nhạt với tôi nhiều ngày, gặp tôi là tránh, vì ta, lại chủ đến trước mặt tôi, chỉ trích tôi không biết điều.
Nghĩ đến đây, tôi siết chặt lấy cổ Chu Dã, nhéo mạnh cậu ấy một cái, rồi mặt quỷ với Lâm Tiêu Tiêu đang đứng sững ngoài kia.
Cô ta hét lên chói tai:
“Thương Du! Cô đã gì Chu!”
Tôi ngọt ngào, dụi đầu vào cổ Chu Dã đỏ rực, giọng vừa đắc ý vừa khiêu khích:
“Như thấy đấy, ấy là của tôi rồi.”
Tôi hài lòng vẻ mặt khó chịu của cả Chu Dã lẫn Lâm Tiêu Tiêu, rồi thêm dầu vào lửa:
“Tôi đã đóng dấu rồi, hiểu không? Từ nay người này là của Thương Du tôi, —biến xa bao nhiêu thì biến!”
Tôi vươn cổ ra, gần như dí sát vào mặt Lâm Tiêu Tiêu, ta rơi nước mắt:
“Khóc rồi! Khóc rồi! Bé khóc nhè khóc rồi kìa!”
Tôi lên .
Bàn tay rắn chắc của Chu Dã đè đầu tôi xuống.
Cả khuôn mặt tôi bị ép vào ngực cậu, không thở nổi.
Cậu dịu dàng với Lâm Tiêu Tiêu:
“Cô về đi, học hành cho tốt, sau này đừng đến nữa.”
Lâm Tiêu Tiêu vừa khóc vừa chạy về, lúc đó Chu Dã mới buông tay.
Tôi tức đến mức chửi ầm lên, vào vai cậu:
“Cậu có thích ta không? Cái con nhỏ xấu xí đó có gì hay ho chứ!”
“Thương Du!” Giọng cậu nghiêm lại, “Không người khác như thế.”
Tôi tức đến phát điên, đẩy cậu ra, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng đến nhà Thẩm Khắc.
Chu Dã quả nhiên bị Thời Bạch trách , bị đánh bằng thước kẻ, còn học bánh nhỏ để xin lỗi tôi.
Cậu cầm thành phẩm mà cậu đã mất cả buổi chiều , đến nhà Thẩm Khắc tìm tôi.
Khi đó tôi và Thẩm Khắc đang nghịch nước trong bể bơi.
Bạn thấy sao?