Lâm Triều Triều nhận ra nguy hiểm, định bỏ chạy đã quá muộn.
Cô ta bị Lạc Hằng đẩy thẳng từ tầng 50 rơi xuống đất, tan xác ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều kinh hoàng sững sờ.
Chỉ có Lạc Hằng là vừa khóc vừa .
“Mày chết rồi thì sao chứ? Có thể bù đắp cho những tổn thương của Hi Hi sao?”
“Người đáng chết… là tao mới đúng!”
Đúng lúc ấy, cảnh sát ập đến, khống chế Lạc Hằng.
Trước ống kính, vừa khóc vừa cầu xin gặp tôi một lần.
Phó Mẫn San ôm tôi từ phía sau, dịu dàng hỏi:
“Em muốn đi gặp ta không? Anh đi cùng em.”
Tôi lắc đầu.
“Anh bây giờ là gia đình duy nhất của em. Là đã cho em một cuộc đời mới. Những người khác… không còn quan trọng nữa.”
Sau khi thử váy cưới xong,
Phó Mẫn San đi họp ở công ty, tôi về nhà nghỉ ngơi trước.
Không ngờ, xe lại bị Tạ Thận Hành chặn ngang.
Anh ta chạy tới chắn trước đầu xe.
Vệ sĩ định ra ngăn cản, tôi giơ tay ngăn lại.
Có những chuyện, đến lúc phải kết thúc rõ ràng.
Thấy tôi bước xuống xe, trong mắt Tạ Thận Hành ánh lên một tia hy vọng.
Anh ta đứng trước mặt tôi, như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Lạc Hi, nhớ lại hết rồi. Anh em, Lạc Hi… Anh biết mình đã rất nhiều điều sai, là vì mất trí nhớ, em không thể trách …”
“Bây giờ đã nhớ lại tất cả rồi, em có thể cho một cơ hội để bù đắp không?”
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với ta, cũng không thèm để ý đến ánh mắt đầy tổn thương đó.
Giọng tôi lạnh lùng:
“Tạ Thận Hành, từ khoảnh khắc âm thầm kết hôn với Lâm Triều Triều sau lưng tôi, chúng ta đã không còn tương lai.”
Anh ta cuống cuồng giải thích:
“Là ta lừa … thật sự nghĩ người ba năm chính là ta… hơn nữa, Lâm Mục chỉ có một đứa em , không thể…”
Tôi bật lạnh, ngắt lời ta:
“Đừng giả vờ nữa. Hôm đó những gì với trợ lý, tôi đã đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe hết.”
“Ba năm… Tạ Thận Hành, lấy gì ra để nghĩ tôi sẽ cam tâm nguyện chờ ba năm?”
“Chỉ vì tôi từng sao?”
“Nhưng giờ thì… tôi không nữa rồi.”
Toàn thân Tạ Thận Hành cứng đờ.
Bạn thấy sao?