Mắt tôi cay xè đến không chịu nổi.
Tôi bật trong nước mắt:
“Được rồi, tôi nhận thua.”
Anh trai tôi giận đến nỗi mặt méo xệch:
“Lạc Hi, đến giờ mà em vẫn chưa biết hối cải à? Tốt thôi, giờ sẽ đưa em về quê! Từ nay về sau, em sống chết thế nào, mặc kệ!”
Lâm Triều Triều mỉm đắc ý:
“Anh Lạc Hằng, em đã nhờ người chuẩn bị sẵn tàu rồi. Đi đường thủy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Anh tôi gật đầu:
“Biết thế này thì lúc trước đã không đưa nó lên thành phố. Nghĩ gì mà thương một đứa bị ba mẹ bỏ rơi, từ nhỏ lại bị ông bà nội ức hiếp chứ?”
“Lạc Hi, em đúng là đáng chết!”
Tôi bật , mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Lúc này, dường như Tạ Thận Hành mới để ý thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi, trong mắt thoáng qua chút dao :
“Em… có phải đang bị ốm không?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Triều Triều liền kéo tay :
“A Thận, em thấy hơi khó chịu.”
Cánh tay đang định vươn ra của khựng lại.
Cuối cùng, quay sang bế lấy Lâm Triều Triều:
“Nơi này giao lại cho mọi người. Anh đưa Triều Triều về trước, ấy không thể bị lạnh.”
Nói xong, không ngoảnh đầu lại, ôm ta rời đi.
Khoảnh khắc đó…
Tình cuối cùng trong tôi cũng hoàn toàn chết lặng.
Mặt mũi trắng bệch như tro tàn, tôi bị trai ép đưa lên thuyền.
Vừa lảo đảo bước lên, còn chưa đứng vững…
Mấy người thủy thủ bước ra, nở nụ đểu giả.
“Nhìn xinh đấy… chuyến này kiếm đậm rồi.”
“Đừng sợ, có người bảo bọn tôi phải ‘chăm sóc’ thật tốt.”
Chúng giữ chặt tay chân tôi.
Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi không biết mình lấy đâu ra sức lực mà vùng ra , rồi liều mạng chạy ngược trở lại.
Bóng dáng trai ngày càng xa dần trong tầm mắt, còn phía sau là tiếng bước chân truy đuổi dồn dập không ngớt.
Tôi chợt nhớ ra điện thoại di .
Tôi vội núp vào một góc tối, run rẩy bấm số của trai.
Nhưng không ngừng tắt máy.
Tôi đành gọi cho Tạ Thận Hành.
Vừa kết nối, bên tai đã vang lên tiếng chuyện ngày một gần lại, tôi run giọng :
“Cứu em… Tạ Thận Hành, ơn cứu em…”
Nhưng người nghe máy lại là Lâm Triều Triều.
Cô ta đắc ý:
“A Thận không đến đâu, ấy vừa xuống lầu mua đồ ăn khuya cho tôi rồi.”
“Lạc Hi, giờ trai và A Thận đều là của tôi. Mấy người kia… cứ coi như món quà tôi tặng đi. Nhớ tận hưởng đấy.”
Tôi cuộn người lại trong góc, hét lên tuyệt vọng:
“Đưa điện thoại cho Tạ Thận Hành!”
Ngay giây sau đó, giọng Tạ Thận Hành vang lên.
Tôi còn chưa kịp mở miệng…
Thì đã lạnh lùng từng chữ rõ ràng:
“Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng bắt nạt Triều Triều nữa.”
“Và đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi sẽ không nghe đâu.”
“Tôi cũng không muốn nghe thấy giọng thêm một lần nào nữa.”
Trước mặt tôi, những bóng người đen kịt tụ lại.
“Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi. Yên tâm đi, bọn sẽ ‘chăm sóc’ mày thật tốt.”
Bàn tay thô ráp giữ chặt lấy chân tôi, lôi tôi ra khỏi góc tường.
Ngay sau đó là tiếng vải vóc bị xé toạc.
“Còn đang sốt cơ à?”
“Phụ nữ sốt mới vui đấy.”
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay đến mức run lên.
Nhưng cơn ác mộng mà tôi tưởng như chắc chắn sẽ đến… lại không xảy ra.
Thay vào đó, bên tai vang lên tiếng đánh nhau và tiếng chửi rủa.
“Mẹ mày là ai đấy?!”
Ngay sau đó là tiếng ẩu đả kịch liệt hơn.
Tôi hoảng loạn mở mắt ra, thấy mấy tên thủy thủ đã bị quật ngã nằm rạp dưới đất, xung quanh là vài người đàn ông mặc đồ đen – vệ sĩ.
Gió biển thổi tới, tôi cúi đầu đôi chân mình lộ ra, hoảng loạn kéo mảnh vải rách che lại, càng kéo càng không che nổi.
Tôi bật khóc nức nở vì tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, một chiếc áo vest trắng tinh phủ lên đôi chân đầy vết bầm của tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Chạm phải một ánh mắt đen sắc lạnh. Gió biển khẽ lướt qua tóc mái tung bay, cả người toát lên vẻ lạnh lùng và sát khí, lại khiến tôi thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
“…A San?”
Năm 15 tuổi, tôi từng cứu Phó Mẫn San ở bãi biển gần quê nhà.
Lúc đó, người ấy đầy thương tích, tôi đành giấu trong phòng mình.
Vì sợ bị ông bà phát hiện, ấy phải trốn trong tủ quần áo của tôi không biết bao nhiêu lần, có lần còn phải trốn vào… bồn tắm của tôi.
Tôi từng với , khi nào vết thương lành thì hãy rời đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hôm sau, ấy đã biến mất.
Giờ đây, đầu tôi choáng váng, tay vẫn đang nắm chặt vạt áo .
Bạn thấy sao?