Chờ Anh Trở Về – Chương 2

P2
Tôi không thích Hoắc Trường Ngôn.

Nếu như không phải vì điều ước ấy, ở bên hắn một ngày đã đủ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Mà điều ước kia, cho đến nay chưa từng liên quan tới hắn.

Tôi cầm vòng trong tay, lại ghét tiệm hoa mua một bó hoa rồi đi xe đến nghĩa trang.

Mộ của Hoắc Cẩn Ngôn rất sạch sẽ, cơ hồ là không dính một hạt bụi nào.

Nhưng tôi vẫn theo thói quen lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau sạch ngôi sao năm cánh đỏ rực trên bia mộ.

Anh ấy là trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Trường Ngôn.

Khác với Hoắc Trường ngôn khốn nạn vô sỉ, Hoắc Cẩn Ngôn là người tốt nhất tôi từng gặp trên đời.

Cũng không biết là vì sao, người tốt lại luôn yểu mệnh.

Ngày Hoắc Cẩn Ngôn chết, tôi đợi ở Duy cảng suốt một đêm.

Chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, ấy lại thất hứa.

Mãi cho đến khi pháo hoa đã nổ rực trời, ánh sáng tỏa rạng như ban ngày, đàm đông nhốn nháo đón pháo hoa, rồi lại người nào người nấy rời đi, bỏ lại quang cảnh tĩnh mịch, chỉ còn tôi đứng lại đó đợi đến lúc bình minh lên, ấy vẫn không tới.

Cậu nhóc luôn thay báo tin thay gọi điện thoại cho tôi.

Cậu ấy , Hoắc Cẩn Ngôn hỏi tôi pháo hoa có đẹp không, và có phải tôi sắp khóc rồi không.

Hoắc Cẩn Ngôn rất thông minh, ấy có thể đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi ấy chết.

Duy chỉ có chấp niệm của tôi là ấy không đoán .

Ông trời muốn người nhau phải âm dương cách biệt, muốn người tốt phải sớm xa rời thế giới.

Thế thì tôi sẽ đánh bại ông trời.

Ông cụ phụ trách trông coi nghĩa trang thấy tôi tới thì chào hỏi tôi mấy câu.

"Cô Vạn, gần đây thường xuyên đến đây quá nhỉ."

Tôi gật đầu đáp lại.

Đúng .

Qua vài ngày nữa là tôi có thể đưa ấy quay về rồi.

Vì điều ước của tôi, chính là tái sinh cho Hoắc Cẩn Ngôn.

5.

Rời khỏi nghĩa trang, tôi không quay về nhà của Hoắc Trường Ngôn, mà đến căn hộ nhỏ Hoắc Cẩn Ngôn và tôi đã mua cùng nhau trước khi ấy mất.

Chúng tôi gần như đã vét sạch tiền tiết kiệm của mình để mua căn hộ này.

Khi Hoắc Cẩn Ngôn qua đời, nơi đây chỉ là một căn phòng trống.

Suốt những năm qua, tôi đã tiết kiệm từng đồng để tự mình trang hoàng cho căn hộ.

Mỗi một tấm thảm, mỗi một bộ bàn ghế, mỗi chiếc bóng đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp nơi đây đều mua theo sở thích của chúng tôi.

Chỉ cần chờ đến khi ấy trở về, nơi này sẽ trở thành ngôi nhà của hai chúng tôi.

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng gõ cửa dồn dập càng trở nên khó nghe.

Tôi tỉnh dậy, qua mắt mèo thì thấy Hoắc Trường Ngôn đang cầm bình rượu đứng ngoài cửa.

Mặt hắn đỏ ửng, bước chân xiêu vẹo, còn ồn ào đòi tôi mở cửa.

Tôi nhíu mày, lập tức tắt hết đèn trong phòng, vờ như không có ai ở nhà.

Thấy không ai mở cửa, Hoắc Trường Ngôn lạnh, hắn đặt chai rượu xuống, đạp mạnh vào cửa.

Tôi dựa vào cửa, không có cách nào nhịn sự sợ hãi đang xâm chiếm lấy trí óc.

"Ông đã đứng đây nửa tiếng rồi, đã thấy đèn bật trong nhà rồi, ông biết đang ở bên trong, mau mở cửa ra."

"Không mở cửa thì chúng ta lập tức chia tay."

"Tôi đếm tới ba."

Đây là thủ đoạn quen thuộc của Hoắc Trường Ngôn.

Mỗi một lần chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn, hắn sẽ dùng chuyện chia tay uy hiếp tôi.

Tôi không thể rời khỏi hắn, đó là lý do lúc nào tôi cũng sẽ là người chịu thua, chiêu này với hắn mà là trăm trận trăm thắng.

"Một, hai."

Tiếng hắn đếm ngược như lưỡi dao cùn cắt vào tim tôi.

Chỉ còn có ba ngày nữa thôi, tôi không thể chia tay với hắn , nếu không mọi cố gắng của tôi từ trước đến nay sẽ trở nên vô nghĩa.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại.

Cách duy nhất để khiến hắn không thể vào trong là tự tôi ra ngoài.

Đèn hành lang chớp tắt liên tục. Hơi nửa khuôn mặt hắn đều chìm trong bóng tối, hắn chằm chằm tôi, giọng trở nên vui vẻ hơn không ít.

"Tôi biết em sẽ không rời khỏi tôi mà."

Cơ thể hắn rất cao lớn, chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng ép tôi vào cửa.

Mùi rượu mạnh bao lấy hơi thở khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi nghiêng đầu né tránh ánh của hắn.

Hoắc Trường Ngôn dừng lại một chút, không biết hắn đang nghĩ gì, hắn đột nhiên cúi đầu bật .

"Chắc là vì đứng trước cửa nhà của tôi nên muốn ra dáng vẻ tam trinh cửu liệt cho tôi thấy đấy chứ?"

Hắn vốn luôn những lời vô cùng chướng tai, dù tôi đã cố gắng kiềm chế, đôi lúc vẫn không khỏi muốn tát cho hắn mấy cái.

"Thật lòng mà trước kia hai người các người quả là trời sinh một đôi."

"Một người giả bộ thanh cao không muốn ở bên tôi, thế mà sau khi tôi chết lại như điên chạy tới tìm tôi, chớp mắt cái đã mười năm trôi qua."

"Người kia thì cao cao tại thượng không muốn nhận cha, rồi đi cảnh sát cái quái gì đó, kết quả bị người ta chết, một mảnh xương cũng đào không ra."

"Nếu như, nếu như ta ở trên trời biết giờ đã thuộc về tôi, hắn sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào nhỉ?"

Được rồi, tôi thực sự nhịn không nổi nữa.

Trong lúc Hoắc Trường Ngôn còn muốn tiếp, tôi vung tay tát cho hắn một cái.

Tôi giận đến mức cả người phát run.

Hoắc Trường Ngôn tôi thế nào tôi không quan tâm.

Nhưng trên thế giới này, người không có tư cách mắng chửi Hoắc Cẩn Ngôn nhất chính là hắn.

6.

Hoắc Trường Ngôn lớn lên trong sự thương săn sóc của tập đoàn nghìn tỷ Hoắc gia.

Nhưng Hoắc Cẩn Ngôn thì không thế, ấy giống tôi, đều lớn lên trong nhi viện.

Những ngày đầu mới tới nhi viện, tôi không dám chuyện với ai.

Mặc dù trong viện toàn trẻ nhỏ, người nhiều đồ ăn lại ít, vô đã tạo nên môi trường lớn cá lớn nuốt cá bé.

Bữa ăn của tôi luôn bị mấy đứa cao lớn hơn giành mất.

Bọn chúng bắt tôi ngủ trên chiếc giường vừa ẩm ướt lại bẩn thỉu, bắt tôi những công việc dơ dáy không ai muốn tay.

Chuyện xảy ra trong thời gian dài, da của tôi không chỉ phát ban, mà cơ thể cũng càng ngày càng gầy gò.

Mỗi khi có người đến nhận con nuôi, bọn họ thấy tôi thì đều che mũi lại.

Mấy đứa trẻ khác đều nhận nuôi, chỉ có tôi là đứa bị bỏ lại.

Viện trưởng lắc đầu tôi, đổi cho tôi một cái tên khác.

Ông ấy , cứ gọi tôi là Vạn Nhất đi.

Vạn nhất có người có thể nhận nuôi tôi?

Vạn nhất có ngày tôi có thể rời khỏi đây?

Tên của tôi đại biểu cho một khát vọng không cách nào có thể thành hiện thực.

Cũng định trước cuộc đời này của tôi, muốn cái gì cũng sẽ khó có thể đạt , lúc nào cũng sẽ thiếu đi một chút may mắn trong hai chữ "vạn nhất" ấy.

Mãi cho đến khi nhi viện tôi đang ở sáp nhập với một nhi viện khác. Càng nhiều đứa trẻ khác xuất hiện, khả năng tôi bị vứt bỏ, bị bắt nạt cũng càng cao hơn.

Một đêm nọ, tôi quyết định bỏ trốn.

Tôi núp trong lùm cây đầy muỗi, núp suốt từ sáng tới tối.

Ánh mặt trời thiêu đốt và đôi môi khô rang khiến tôi gần như ngất đi.

Cuối cùng lúc bọn họ từ bỏ việc tìm kiếm, chuẩn bị đi ngủ, cơ hội của tôi mới tới.

Tôi dùng ga giường xé thành vải thành một sợi dây.

Lúc cách mép tưởng gần hai mươi cm nữa, sợi vải bị đứt.

Tôi ngã từ trên cao xuống, gãy mất một chân.

Tôi còn bị bắt lại, viện trưởng đánh tôi một trận ra trò, sau đó nhốt tôi vào phòng tạm giam.

Sau khi hết giờ , một cậu bé trông có vẻ lớn hơn tôi vài tuổi đến đón tôi.

Mặc dù gương mặt vẫn búng ra sữa, toát lên vẻ ngây thơ, ấy trông chín chắn hơn mấy đứa trẻ tuổi này nhiều.

Anh ấy với tôi:

"Muốn trốn khỏi đây thì phải vứt bỏ ý định bỏ trốn đi."

Sau đó, ấy dạy tôi cách phản kháng, cách giành lại những thứ thuộc về tôi.

Còn tôi sẽ giúp ấy chăm sóc cho con mèo hoang ở sân sau viện.

Anh ấy dùng tiền mình tích lũy qua mọi giờ việc tay chân để mua cho tôi một cái bánh sinh nhật.

Tôi dần dần nảy sinh sự hiếu kỳ với .

Tôi hỏi: "Anh không đau không ốm gì, lớn lên cũng dễ , sao lại chưa nhận nuôi?"

Anh ấy với tôi, ấy đang đợi mẹ tới đón.

Mỗi khi có người đến nhận nuôi, sẽ bày ra dáng vẻ giả vờ ốm, muốn dùng cách này để mọi người bỏ qua , chỉ có thế mới chờ mẹ đến đón .

Tôi : "Cũng không có ai muốn nhận nuôi em, chúng mình nhé, coi như là chúng mình nhận nuôi lẫn nhau, có không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...